Nhận định, soi kèo Santos Laguna vs Club America, 08h05 ngày 26/1: Khách vẫn làm chủ
Linh Lê - 25/01/2025 06:35 Mexico lich duong 2023lich duong 2023、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
-
Nhận định, soi kèo Club Necaxa vs Cruz Azul, 10h05 ngày 29/1: Đâu dễ cho cửa trên
2025-01-30 02:17
-
Điệp viên Triều Tiên thành người hùng màn ảnh Hàn
2025-01-30 01:41
-
- Bộ phim Và anh sẽ trở lại phủ lên màn ảnh toàn những khuôn hình sặc sỡ, âm nhạc êm tai và nhân vật xinhxắn.
Bộ phim dài chừng 100 phút là một cơn huyễn mộng đẹp đẽ đến siêu thực. Ngaycả khi câu chuyện mà nó bám vào, là một đời sống thật từng có thời nóng trên báochí: chuyện những chàng lữ khách da trắng phải lòng những cô gái H'Mông nơi núirừng Tây Bắc. Sự bay bổng có phần khiến bộ phim xa lạ với đời sống thật.
Hình ảnh Tây Bắc trong phim Và anh sẽ trở lại. Trên nền đại cảnh đầu tiên - núi rừng xanh mướt và lãng đãng sương mù của TâyBắc, chuyến xe khách chở theo anh chàng Tây nhìn mệt mỏi và cô đơn Brian(Nicolas Nguyễn). Anh đang nhớ về người bạn và món quà mà bạn muốn gửi tới chongười yêu là một cô gái H'Mong. Những gập ghềnh Tây Bắc được phim khắc họa quavài trắc trở quen thuộc trên hành trình của Brian: hỏi đường, bắt xe ôm, xe hếtxăng, còn 5 km, đi bộ dưới mưa đêm, ngủ chòi, đi bộ tiếp và...ngất xỉu.
Brian được Mai và bé Cúc bắt gặp và đưa về. Tiếc là Khánh Linh chưa thể lột tả được những cảm xúc phức tạpcủa Mai khi đứng giằng xé giữa lòng thương người và thù ghét những anh chàngkhách Tây từng cướp đi người chị của cô.
" width="175" height="115" alt="Và anh sẽ trở lại" />Và anh sẽ trở lại
2025-01-30 01:37
-
Tôi cảm thấy mình được trả lương 40 triệu 1 tháng cho công việc làm vợ. Đó như một bản hợp đồng đắt giá mà tôi có được khi trông nhà cho chồng, đẻ con.
Có lẽ trong suy nghĩ của nhiều người, cuộc sống của tôi bây giờ “sướng như tiên”. Kể ra cũng đúng, tôi chẳng phải thèm khát bất cứ điều gì… Bởi vì tôi muốn gì là được nấy, thích là tôi mua dù nó bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Nhưng… có một thứ bình dị mà bao vợ chồng có, tôi lại ước ao mà dù có dùng tiền để mua tôi cũng chẳng thể nào có được.
Hơn 30 tuổi, tôi đang thấy mình là người đàn bà bất hạnh. Không bất hạnh sao được khi tôi có thể vung tiền mua bất cứ món hàng hiệu nào mà tôi muốn, đi chơi bất cứ nơi đâu mà tôi thích với dịch vụ sang trọng nhất. Nhưng, tôi vẫn là người đàn bà cô đơn, thèm khát một cái ôm, một nụ hôn của chồng trong đêm mà không có. Trong ngôi nhà rộng lớn mà chồng tôi xây lên, tôi cô độc hoàn toàn.
Chồng tôi hơn tôi 10 tuổi. Trước khi lấy anh, tôi đi làm, dù công việc không mang lại quá nhiều tiền nhưng nó khiến cuộc sống của tôi khá vui vẻ. Tuy nhiên, khi tôi lấy chồng, anh nói tôi nên nghỉ việc. Chồng tôi là một doanh nhân, công việc của anh đi đó, đi đây, trong nước, ngoài nước suốt ngày. Thời gian anh ở nhà rất ít, nếu tôi lại đi làm nữa thì hai vợ chồng rất khó để gặp nhau. Hơn nữa anh nói gia đình này một mình anh kiếm tiền là đủ rồi, cần phải có người chăm lo cho tổ ấm, anh không muốn ngôi nhà lúc nào cũng khóa im ỉm, vắt người. Vậy là tôi nghỉ làm, ở nhà và sinh con.
Ai cũng nhìn tôi ước ao vì mới hơn 20 tuổi tôi trở thành bà chủ của một cơ ngôi quá hoành tráng, chồng thành đạt, kiếm tiền như nước. (Ảnh minh họa)
Ai cũng nhìn tôi ước ao vì mới hơn 20 tuổi tôi trở thành bà chủ của một cơ ngôi quá hoành tráng, chồng thành đạt, kiếm tiền như nước. Thời gian đầu đúng là tôi thấy mãn nguyện. Mỗi tháng, ngoại trừ những khoản phải chi tiêu trong gia đình, anh chuyển vào tài khoản cho tôi vài chục triệu để chi tiêu, mua sắm hoặc làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Bù lại, anh về nhà được 2, 3 ngày 1 tháng, lần nào cũng vội vàng, lần nào cũng chỉ như ở trọ.
Tôi thích những món hàng hiệu là có thể gọi điện và đặt mua. Nhà hàng, quán xá… tất cả tôi đều đến nhưng… 1 mình. Chồng tôi bận rộn tới mức chẳng có thời gian mà về thăm nhà chứ huống hồ là đi chơi, đi du lịch cùng vợ con.
Cái cảm giác ngồi trước một bàn tiệc đầy những món sang trọng mà không ai thưởng thức cùng mình, sống trong một ngôi nhà như biệt thự mà tối ngày chỉ mình và con quẩn quanh, ngủ trên một chiếc giường đắt tiền nhưng rộng dài quá đỗi khi một mình cô quạnh… Tất cả những thứ đó đáng sợ làm sao.
Tôi cảm thấy mình được trả lương 40 triệu 1 tháng cho công việc làm vợ. Đó như một bản hợp đồng đắt giá mà tôi có được khi trông nhà cho chồng, đẻ con cho chồng chứ không phải là một sự ràng buộc về mặt tình cảm và thể xác cùng chồng.
Vậy đấy, 40 triệu mỗi tháng có phải là quá rẻ cho sự cô đơn và tuổi trẻ, cho những khát khao đàn bà bị chôn vùi của tôi không? (ảnh minh họa)
Tôi mới ngoài 30 tuổi nhưng tuổi trẻ của tôi đã chôn vùi trong cái căn nhà đó với khoản tiền đều như vắt chanh, vài chục triệu mỗi tháng chồng gửi để mơn trớn, vỗ về sự cô đơn của mình. Tôi biết ở bên ngoài kia, chồng tôi nào thiếu những cô bồ bởi vì công việc của anh phần lớn ở bên ngoài. Anh không tiếc tôi điều gì giống như việc đầu tư cho mình một bến đỗ sau những chuyến đi dài vì tôi ở nhà chờ anh, sinh con cho anh. Nhưng biết thế đấy, mà tôi hèn nhát không dám bỏ anh. Tôi không dám dắt con ra khỏi ngôi nhà bề thế ấy để sống vất vưởng không nghề nghiệp. 40 triệu mỗi tháng của anh biến tôi trở thành kẻ sống sướng quen rồi. Tôi bế tắc khi không thể quay về cuộc sống nghèo khó nhưng lại bất mãn vì chẳng được yêu thương.
Vậy đấy, 40 triệu mỗi tháng có phải là quá rẻ cho sự cô đơn và tuổi trẻ, cho những khát khao đàn bà bị chôn vùi của tôi không?
(Theo Khám phá)
" width="175" height="115" alt="Chồng cho 40 triệu một tháng vẫn không hạnh phúc" />Chồng cho 40 triệu một tháng vẫn không hạnh phúc
2025-01-30 01:14
Sáng bố gọi báo tin ở Mariupol tiếp tục căng thẳng. Bố cùng nhiều người Việt rất muốn đi mà không đi được. Ngoại trừ một ít lương thực và sóng điện thoại chập chờn, lúc có lúc không thì thành phố không còn gì nữa. Ngoài trời tuyết vẫn rơi và hệ thống lò sưởi đã không còn hoạt động.
Thành phố Kharkov tình hình vẫn thế, vẫn bắn nhau, vẫn vang tiếng bom nổ nhưng may mắn không phải ở khu vực của mình…".
Đã nhiều ngày nay, Lê Hồng Thùy (28 tuổi, sống tại thành phố Kharkov) duy trì thói quen cập nhật trạng thái lên trang cá nhân để bạn bè và người thân biết được cuộc sống hiện tại của cô. Những hôm mất điện, không có kết nối internet, Thùy cũng cố gắng dùng mạng điện thoại chia sẻ ngắn gọn để mọi người biết cô vẫn đang an toàn.
Thùy sinh sống ở Kharkov một mình, còn bố cô sống ở thành phố Mariupol cách đó gần 700 km. Khi cuộc chiến nổ ra, bố của Thùy dự tính di tản sang Ba Lan rồi về Việt Nam. Tuy nhiên, dự định này đến hiện tại không thể thực hiện được.
Cũng như nhiều người dân của thành phố Mariupol, bố của cô đang phải chịu cảnh thiếu thốn về nước, thực phẩm, điện và năng lượng sưởi ấm, nguy hiểm rình rập từng giờ khi giao tranh xảy ra ác liệt. "Bố tôi kể, người dân đã phải nhặt củi để nấu ăn. Tình trạng cướp bóc xảy ra ở nhiều nơi. Nhiều ngôi nhà đổ nát, cửa sổ vỡ toang", Thùy chia sẻ.
Hàng ngày, Thùy sốt ruột ngóng chờ điện thoại của bố. Nhưng từ ngày 2/3, cô bị bặt tin ông.
Suốt một tuần liền không liên lạc được với bố, cô gái trẻ lo lắng, cầu nguyện mọi chuyện tệ hại sẽ không xảy ra. Rất may sau đó, Thùy được một người quen báo tin bố cô không sao và đang ở nơi trú ẩn an toàn. Bố cô sau đó cũng đã sạc được điện thoại gọi cho con gái vào ngày 9/3.
Hiện tại, cô đang hi vọng hành lang xanh được thiết lập an toàn để bố cô sớm được đi sơ tán.
Về phần mình, Thùy chia sẻ, Kharkov là thành phố lớn gần biên giới Nga, trở thành mục tiêu quân sự quan trọng trong cuộc xung đột. Bom đạn đã tàn phá khu trung tâm của thành phố, nhiều đường xá, công trình, trường học bị hư hỏng.
"Ở nơi tôi sống có 5 khu nhà với khoảng 300 hộ người Việt sinh sống. Tuy nhiên hiện giờ chỉ còn khoảng 3-4 gia đình ở lại. Nhiều người Ukraine quanh đây cũng đã di tản bớt khi thấy thành phố bị bắn phá ngày một ác liệt. Mỗi ngày tôi vẫn nghe thấy âm thanh của tiếng bom nổ ở những vùng khác trong thành phố vọng lại", Hồng Thùy chia sẻ.
Tuy không bị tấn công trực tiếp nhưng khu dân cư nơi cô gái trẻ này sinh sống cũng bị ảnh hưởng không ít bởi chiến tranh. Đã có những ngày điện mất, lò sưởi không hoạt động, internet trục trặc.
Mỗi ngày, Thùy phải tuân thủ giờ giới nghiêm, buổi tối, cô nấu nướng thật sớm, ăn xong bữa tối trước 18h để tắt đèn trong phòng bếp rồi trở về phòng ngủ nằm. "Có hôm, tôi nấu ăn hơi muộn một chút liền bị bảo vệ khu nhà nhắc nhở tắt đèn đi đề phòng bị tấn công. Phòng ngủ không có cửa sổ nên tôi vẫn có thể bật đèn ban đêm. Tuy nhiên, nếu muốn ra phòng bếp, tôi buộc phải dùng đèn pin điện thoại", Thùy cho hay.
Trước khi rời đi di tản, nhiều đồng hương người Việt đã gửi lại chìa khóa nhà cửa cho Thùy. Vì vậy, ban ngày, những lúc cảm thấy an toàn, Thùy thường chạy sang nhà hàng xóm để tưới cây giúp họ, đôi khi cô cho một số vật nuôi ăn hoặc lấy thêm chút lương thực.
Hồng Thùy kể: "Nhiều gia đình trước đó đã mua thực phẩm dự trữ để bám trụ lại. Tuy nhiên, sau đó họ quyết định đi tị nạn. Họ thường bảo tôi qua lấy đồ đem về ăn. Tôi thường chỉ lấy cho mình một ít, phần còn lại, tôi đem phân phát cho những người khó khăn quanh đây".
Chia sẻ về quang cảnh đường phố gần nơi mình sống những ngày này, cô gái trẻ cho hay: "Đường phố rất vắng, phủ đầy tuyết trắng. Thi thoảng có một số chiếc xe hơi chạy qua lại. Xe công cộng đã không hoạt động nữa. Những nơi tập trung đông người là ở hiệu thuốc, siêu thị, nơi phát đồ ăn miễn phí. Tuy nhiên, họ thường phải xếp hàng 2-3 tiếng đồng hồ và đôi khi vào đến nơi cũng không mua được gì".
Hàng ngày, Thùy đều cập nhật tin tức để xem rằng mình có thể bám trụ được nơi đây đến lúc nào. Dù vẫn cảm thấy an toàn nhưng nhiều đêm, cô gái trẻ cũng thấp thỏm không yên khi nghe tiếng bom nổ rầm rầm, tiếng pháo từ xa vọng lại.
Thùy nói: "Nếu tình hình căng thẳng hơn, tôi cũng buộc phải rời đi dù không muốn lên đường tị nạn chút nào. Đó là một hành trình mệt mỏi, phải chờ đợi rất lâu, thiếu thốn đồ đạc. Sang đến nơi lại phải bắt đầu lại hoàn toàn với đôi bàn tay trắng".
Cảnh vắng vẻ trên đường phố Ukraine những ngày chiến sự căng thẳng |
Không biết "tạm ổn" được đến ngày nào
Từ những ngày đầu tháng 3, thành phố Kharkov đã phải hứng chịu liên tiếp những trận pháo kích. Bom đạn rền vang, tên lửa tàn phá khiến những con phố ngổn ngang, xe cộ bị thiêu cháy la liệt trên đường. Các con phố vốn sầm uất, nay vắng người qua lại. Mọi người đều hạn chế ra đường nhiều nhất có thể.
Tại thành phố này, một số tòa nhà của chính quyền địa phương, nhà hát opera đã bị trúng tên lửa. Chiến sự quyết liệt kéo theo việc một số khu dân sinh bị trúng "bom rơi, đạn lạc".
Dù nhiều người hàng xóm đã lên đường di tản để lánh nạn nhưng gia đình chị Đỗ Thu Hương (41 tuổi) vẫn quyết định bám trụ lại thành phố.
Chia sẻ với Dân tríngày 10/3, chị Hương nghẹn ngào cho biết: "Vợ chồng tôi sang Ukraine sinh sống và làm việc đã hơn 20 năm. Cuộc sống yên bình, vui vẻ. Đùng một cái, nghe thấy tiếng bom đạn bên tai, tôi hoảng loạn vô cùng. Những tiếng nổ rát rạt, ám ảnh đến cả trong giấc ngủ...".
Mấy ngày đầu, cứ nghe thấy tiếng bom nổ từ xa vọng lại, cả gia đình chị Hương lại cuống cuồng hoảng loạn, chạy xuống hầm trú ẩn. Tuy nhiên, qua nhiều ngày, đã quen tai hơn với những âm thanh này, chị Hương và chồng học cách giữ bình tĩnh, chủ động để phán đoán tình hình.
Theo lời chị Hương, người Việt ở nơi chị sống cũng đã di tản gần hết. Ai cũng chấp nhận bỏ lại gia sản gây dựng nhiều năm để ra đi. Em gái của chị cũng đã sang Ba Lan và lên chuyến bay cứu trợ trở về Việt Nam.
Trước khi đi, em chị Hương đã hết lời thuyết phục chị rời Kharkov. Ngay cả bố mẹ chị ở quê nhà Việt Nam cũng liên tục gọi điện thúc giục. Tuy nhiên, người phụ nữ này vẫn quyết định ở lại. "Các con tôi cũng không còn quá nhỏ. Nếu phải di chuyển khẩn cấp thì cũng vẫn linh động được. Nên hiện tại tôi vẫn ở lại đến khi nào có thể", chị Hương nói.
Quyết tâm là vậy nhưng khi thấy dòng người rời khỏi thành phố mỗi lúc một đông, lòng chị Hương lại trùng xuống, không tránh khỏi sự hụt hẫng, chơi vơi.
Cảnh vắng vẻ trên đường phố Ukraine những ngày chiến sự căng thẳng |
Chị Hương đánh giá tình hình khu vực gia đình mình ở vẫn tạm ổn, bên ngoài vẫn có sự đi lại, mua bán, có xe phát hàng cứu trợ. Thỉnh thoảng không phải giờ giới nghiêm, chị vẫn xuống dưới đi dạo quanh nhà.
Tuy nhiên, trước tình trạng nhiều nơi trong thành phố bị bắn phá ác liệt, mất điện, mất nước, chị Hương không biết tình trạng "tạm ổn" này kéo dài được đến lúc nào.
Hiện tại, chị Hương vẫn kết nối với các đồng hương còn trụ lại trong thành phố để nắm bắt tình hình.
Cảnh vắng vẻ trên đường phố Ukraine những ngày chiến sự căng thẳng |
"Mọi người khuyên nhau tùy theo tình hình của từng gia đình mà đi hay ở. Nhà tôi cũng đang ở trong trạng thái lưỡng lự bởi hành trình tị nạn trong giá rét thực sự gian khổ. Nhiều người đã lạc mất người thân. Như dì của tôi đây, khi sang đến Ba Lan đã bị đi lạc. Dì tuổi cao, lại có bệnh trong người, không biết tiếng. Rất may sau đó dì đã được người Việt ở Ba Lan giúp đỡ và đưa về một ngôi chùa", chị Hương kể.
Cuộc sống nhiều nơi trong thành phố điểm nóng Kharkov ngày càng khó khăn hơn. Ga tầu điện ngầm ở Kharkov cũng biến thành hầm trú bom cho người dân. Nhiều người Việt đã lựa chọn rời đi sớm để đảm bảo an toàn. Tuy nhiên, không ít người Việt vẫn kẹt lại vùng chiến sự do lo sợ gặp nguy hiểm trên đường tị nạn. Một số thì không muốn bỏ lại tất cả tài sản để dứt áo ra đi….
Như bao người đang chịu cảnh lầm than loạn lạc, người phụ nữ này cũng mong mỏi chiến sự sớm kết thúc để không ai phải rời khỏi nơi mà họ sinh sống gắn bó nhiều năm.
Theo Dân trí
Bà mẹ Ukraine chơi piano giữa đống đổ nát gây xúc động
Đây cũng là bản nhạc cuối cùng mà người phụ nữ 48 tuổi có thể chơi tại nhà mình trước khi chạy trốn khỏi thành phố, nơi cô sinh ra.
" alt="Người Việt giữa 'tâm bão' Ukraine: Tiếng bom rầm rầm, thấp thỏm cả đêm" width="90" height="59"/>Người Việt giữa 'tâm bão' Ukraine: Tiếng bom rầm rầm, thấp thỏm cả đêm
- Nhận định, soi kèo Al Zawraa vs Naft Misan, 21h00 ngày 28/1: Bảo toàn ngôi đầu
- Rạp Việt ngập hương vị châu Á
- NSƯT Thu Hà: Biểu tượng nhan sắc của màn ảnh Việt?
- Nữ võ sĩ cơ bắp thành diễn viên hành động
- Nhận định, soi kèo Club Leon vs Juarez, 06h00 ngày 26/01: Điểm tựa sân nhà
- “Tắt lửa yêu” vì cú lừa của vợ
- Quá ngán ngẩm vì vợ là thạc sĩ, chồng chưa học hết cấp 3
- Bom tấn đầu tiên của năm 2014 tung trailer mãn nhãn
- Soi kèo góc Tigres UANL vs Club Tijuana, 10h00 ngày 29/1