Truyện (Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
发表于 2025-01-18 15:45:45
来源: NEWS
741.21
Để không bị lộ,ệnQuyểnMauXuyênNữPhụBìnhTĩnhMộtChúlịch u23 châu á Phong Ngọc còn đưa cho Hạ Ý xem video livestream của Đường Quả, còn bắt cô ta bắt chước.
Đến lúc đã cảm thấy tạm ổn rồi thì cho cô ta livestream thử.
Hết thảy đều vô cùng thuận lợi. Tuy rằng fan có cảm thấy streamer hôm nay có phần bất bình thường nhưng cũng không nghĩ nhiều. Vẫn là giọng nói đó, vẫn là ngữ khí đó, lạ chỗ nào thì họ thật nghĩ không ra.
"Vậy liệu có được không?"
"Không sao, fan khá dễ quên, Tiểu Ý có thể từ từ chuyển sang style của riêng em, sẽ không có vấn đề gì đâu." Phong Ngọc đứng cách đó không xa, nói. Nhìn Hạ Ý livestream chơi game kinh dị, trong lòng gã chỉ có một giọng nói, không giống, dù có bắt chước giống nhưng vẫn là hai người, dù chung một thân thể.
Gã ôm laptop, xoay người. Lúc Hạ Ý livestream, gã tìm Đường Quả trong thế giới internet.
Đường Quả lúc này đang tự do đi lại trên mạng, xuyên đi xuyên lại đến chán chê, thèm vào lo lắng cho Phong Ngọc.
Cô phát hiện ra mình có thể đi xuyên qua các loại chướng ngại vật, ngay cả tin tư mật cô cũng có thể nhìn ra được, hoàn toàn không bị cản trở, không gióng với sóng não của Hạ Ý. Có lẽ là vì cô là linh hồn nên chướng ngại vật trên internet không cản được cô.
Vì chứng minh năng lực của mình, cô còn xâm nhập vào các forum ẩn, nhìn đủ loại phần tử tuyên truyền các kiểu phá hoại trật tự an ninh xã hội. Quan trọng là tên cầm đầu còn kiêu căng nói kỹ thuật máy tính của y không mấy ai sánh bằng, cứ thoải mái nói chuyện trên forum, forum rất an toàn, server cũng ở nước ngoài, quốc nội muốn quản cũng không quản được.
Đường Quả vừa đọc được đã ngứa tay phá một chút, lấy hết thông tin của mấy tên bại hoại này đưa cho cảnh sát, sau đó phất tay áo rời đi không chút lưu tình.
Ở trong thế giới internet khổng lồ mấy giờ, cô gặp được vô số chuyện lừa lọc, phạm tội, bắt cóc... Chỉ cần cô ngứa mắt, cô đều tiện tay lôi sạch các tin tức và các mối quan hệ bọn chúng gian khổ giấu kín, lần nào xong việc cô cũng phủi mông đi luôn, vô cùng ngầu.
Hệ thống: "..."
Mấy giờ này, Đường Quả chơi rất vui, hoàn toàn không cần biết cô làm những chuyện kia khiến bên phía cảnh sát sốc thế nào, bọn tội phạm hoảng sợ ra sao. Một thời gian dài sau đó, bọn chúng không dám làm chuyện xấu trên mạng, vì đều nhất trí với nhau rằng, quốc nội có cao thủ máy tính lấy một địch trăm, bọn chúng không phải là đối thủ.
Cuối cùng, chơi chán rồi, cô vẫn không quên trở lại cái máy tính Hạ Ý muốn dùng.
Cô trốn trong một góc, tận mắt nhìn Hạ Ý livestream từ hồi hộp đến thành thạo và từ từ có phong cách riêng của mình.
Cô lại chạy đến laptop của Phong Ngọc, nhìn gã chấp nhất tìm dao động quen thuộc trên thế giới internet khổng lồ mà không thấy được gì.
Cô nhìn gã thống khổ và tuyệt vọng, ngồi trong góc bật cười, "Mấy tên này cứ phải mất đi rồi mới thấy tiếc."
"Thống này, mi phải hiểu được, đừng bao giờ làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận. Chuyện đã qua rồi không thể làm lại, dù có làm lại, nhưng cũng không giống như trước nữa." Cô chống cằm, lẩm bẩm, "Dù ta có báo thù nhưng ta vẫn không giống cô ấy, chuyện của ta không phải chuyện của cô ấy."
742.22
"Cậu Phong, hôm nay cô Đường không đến chơi ạ?"
"Cậu Phong, chiều nay cô Đường có đến không?"
"Cậu Phong, sao dạo này không thấy cô Đường đâu thế?"
"Tôi nhớ cô Đường pha cà phê, cậu Phong, bao giờ cô Đường rảnh qua đây chơi?"
Đối mặt với đồng nghiệp, Phong Ngọc sắp không thở nổi. Hầu như ngày nào gã đến công ty đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm gã và dò hỏi bao giờ Đường Quả đến.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, gã thật sự vô cùng đau khổ.
Gã lết vào văn phòng, nhìn cốc cà phê trống trơn trong tay, ngơ ngẩn.
Gã ngẩng đầu lên, nhìn chỗ cô đã từng ngồi, trong lòng khó chịu, không thể nào thở nổi. Gã ảo não vỗ đầu, muốn đắm chìm trong công việc.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, "Cậu Phong, có người tìm cậu, hình như là shipper của cửa hàng bánh có tiếng."
"À đúng, tôi nhớ là sắp sinh nhật cậu Phong rồi, chắc là cô Đường chuẩn bị cho cậu Phong."
"Hình như là hôm nay."
Phong Ngọc đờ người, vội vàng lao ra ngoài.
"Xin hỏi anh có phải anh Phong không?" Vì ngoại trừ một cái bánh rất đắt ra còn có một chiếc đồng hồ xa xỉ nên chủ cửa hàng quyết định đưa theo hai nhân viên nữa đi cùng mình.
Phong Ngọc cứng nhắc gật đầu, tay trong túi quần run lên, môi giật giật, "Đúng, là tôi."
"Anh Phong, chúc anh sinh nhật vui vẻ." Chủ cửa hàng bánh và nhân viên hát chúc sinh nhật Phong Ngọc, cuối cùng đặt chiếc bánh xinh đẹp vào tay gã, "Đây là bánh cô Đường đặt trước cho anh."
"Đây là quà của cô Đường. Anh Phong, nếu không có vấn đề gì, mời anh ký nhận."
Phong Ngọc nhìn bánh ken và đồng hồ, ngơ ngác sững sờ, đầu óc nổ tung, trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
"Anh Phong? Vui lắm đúng không? Chắc anh không ngờ cô Đường sẽ chuẩn bị cho anh một niềm vui lớn thế này đâu nhỉ."
Phong Ngọc bừng tỉnh, vội vàng ký nhận, nói một tiếng cảm ơn rồi mang bánh và đồng hồ vào trong văn phòng, cũng quên phải nói cảm ơn với đồng nghiệp chúc sinh nhật.
"Cậu Phong chắc sướng điên rồi."
"Ừ, cô Đường tốt như thế, còn chuẩn bị cả quà riêng cho cậu Phong, không vui làm sao được?'
"Hâm mộ cậu Phong quá. Bạn gái nhà giàu, đã xinh lại còn chu đáo, dịu dàng. Nếu tôi có bạn gái như thế, tôi tự nguyện dành cả đời nâng niu cô ấy."
Phong Ngọc vào văn phòng nghe được bên ngoài nói thế, dùng sức giữ chặt đồ trong tay, hốc mắt nóng lên.
Gã mở hộp bánh ra, thấy hàng chữ nhỏ trên bánh, sụp đổ. Hai dòng nước nóng hổi rơi xuống từ hốc mắt, chua xót.
"Thích anh còn nồng nhiệt hơn thích game."
Phong Ngọc không chịu nổi nữa, tình cảm đè nén trong lòng dâng lên. Gã ôm mặt, không nói gì nhưng nước mắt đã chảy thành sông, không thể nào cản lại được.
"Nhìn đi, nhìn xem hắn đau khổ thế nào đi."
Máy tính mở nên Đường Quả đương nhiên có thể thấy được biểu cảm của Phong Ngọc. Phong Ngọc càng đau khổ, cô cười càng vui.
"Nghiệp quật thôi, một hai cứ phải tự tìm đường chết làm gì."
Hệ thống: Không muốn nói.
Nó nhìn Phong Ngọc lệ rơi đầy mặt ăn từng miếng nhỏ như không nỡ, thầm than một tiếng. Đù má, ký chủ đúng là yêu tinh, ai động đến cũng xui xẻo, nhưng dù sao Phong Ngọc cũng đáng đời.
"Thật không nỡ ăn hết trong một lần, nên... anh sẽ để trong tủ lạnh, mỗi ngày ăn một miếng."
|
|