Hình minh họa: Getty Images
Sáng nay, cặp vợ chồng bên cạnh phòng tôi ra tòa, kết thúc một cuộc hôn nhân đã từng rất đẹp.
Anh là trai Bách khoa, chị là gái Sư phạm. Họ yêu nhau từ thuở sinh viên. Tình yêu ngọt ngào kết thúc bằng một đám cưới. Rồi con trai con gái ra đời. Vợ chồng con cái quấn quýt bên nhau, tuổi đã bốn mươi mà lúc nào cũng như đôi chim cu tình tứ. Chỉ nhìn vào hạnh phúc gia đình ấy thôi, khối người tự cảm thấy mình thiếu may mắn.
Rồi chẳng hiểu vì nguyên cớ làm sao, anh ngoại tình. Vợ đẹp, con xinh, gia đình hạnh phúc, kinh tế đủ đầy, cớ sao anh lại ngoại tình? Chị chẳng bao giờ hiểu được điều đó.
Anh nói chỉ là nhất thời say nắng. Anh nói anh sai và chỉ cần chị tha thứ, anh xin làm tất cả để bù đắp, để lấy lại gia đình hạnh phúc khi xưa. Nhưng điều đó mãi mãi đã không bao giờ còn có được.
Chị nói tha thứ cho anh, nhưng thâm tâm chưa bao giờ quên mình bị phản bội. Đau khổ không đáng sợ bằng mất niềm tin. Nỗi đau sẽ nguôi ngoai theo thời gian nhưng tin lại một người đã từng lừa dối mình thì cực khó.
Anh sau những phút lạc lòng đã trở về là người chồng người cha chu đáo tận tâm vốn có. Nhưng tất cả những cố gắng bây giờ là không đủ. Một đoạn phim có cảnh chồng lén lút ngoại tình cũng khiến chị nổi điên nhiếc móc anh. Một lúc nào đó đang vui vẻ bỗng chợt chuyện cũ ùa về khiến chị không kìm nổi cảm xúc. Lại trách móc, giận dỗi, xin lỗi, dỗ dành. Tháng vài lần, tuần vài lần kiểu đó, chẳng còn bao nhiêu ngày vui.
Rồi mới đây thôi, ngày Chủ nhật anh có chút việc ghé qua công ty. Suốt buổi sáng chị không liên lạc được với anh. Chị lấy xe chạy qua cơ quan anh, bảo vệ nói anh sáng có đến nhưng về rồi. Mãi sau anh gọi lại, nói điện thoại sập nguồn.
Trưa đó anh về, vừa về nhà đã chạy vào phòng tắm. Chị nghĩ, chẳng ai đi nắng về đã vội vào phòng tắm. Chị nghi ngờ, thử anh bằng cách “đòi yêu”. Không biết vì mệt, vì bất ngờ hay lẽ vì sao, cuộc yêu không thành, chị đùng đùng nổi giận “anh vừa đi với con nào về đúng không? Anh vừa ngủ với con nào nên mới không có ham muốn với vợ nữa”. Chị ngồi khóc tu tu, anh ngớ người ngao ngán.
Anh đệ đơn ly hôn, anh nói anh yêu chị, nhưng không chịu nổi chị nữa. Chị nói tha thứ, thật ra không hề tha thứ. Chị chỉ giữ anh bên mình, giày vò anh, và giày vò cả chị nữa. Anh chỉ có cách giải thoát cho cả hai.
Ngay cả đến lúc ấy chị vẫn không hiểu. Sao người đòi ly hôn không phải là chị mà là anh. Người lừa dối chị là anh, người làm chị đau khổ là anh. Vậy mà anh nói chị làm khổ anh, xúc phạm anh. Sao lại có chuyện vô lý như thế.
Cuối cùng, họ chia tay, là vì ai sai ai đúng? Ai đáng trách, ai đáng thương? Là do người chồng đã ngoại tình, hay do người vợ không đủ bao dung? Có phải là do cả hai không?
Đàn ông vốn nghĩ, sai thì có thể sửa, tha thứ có nghĩa là quên đi. Nhưng với đàn bà, có những chuyện càng sửa càng thấy sai, và tha thứ không có nghĩa là quên. Hai từ đó không bao giờ đồng nghĩa.
Có rất nhiều phụ nữ tha thứ khi biết chồng ngoại tình. Vì họ còn yêu, vì họ thương con, vì họ ngại phải bắt đầu lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương kia sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Nó vẫn sẽ ở đó, trong lòng họ, thỉnh thoảng sẽ nhói đau lên. Có nhiều người, mãi mãi đã không còn cảm nhận trọn vẹn hai từ Hạnh phúc nữa.
Đàn ông trước khi bước chân vào ngoại tình hãy dành một phút mà nghĩ: Nếu vợ biết chuyện, liệu cô ấy có thể tha thứ thật sự hay không? Cái giá để trả cho một phút ích kỉ ham vui là vô cùng nghiệt ngã.
Đàn bà trước khi quyết định tha thứ cho chồng, hãy tự hỏi mình: Liệu mình có thể không giày vò đối phương nữa hay không? Có thể không quên nhưng đừng suốt ngày nhắc lại sai lầm đó đề dằn vặt chồng mình, được không?
Đàn ông quay về là muốn tìm lại hạnh phúc, muốn có gia đình, không phải để chứng kiến gia đình mình biến thành địa ngục.
Chỉ vì tâm nguyện của bố, muốn chăm lo cho con trai để có người thờ cúng sau này mà mẹ phải lao tâm khổ tứ, nhịn ăn nhịn mặc suốt bao năm nay.
" alt=""/>Đàn bà, tha thứ và quên
Đầm sen ở Hang Múa (Ninh Bình) đang vào mùa nở rộ, thu hút nhiều bạn trẻ tới check-in.
" alt=""/>Đặc sản bên trong nhà hàng suốt 295 năm chưa bao giờ đóng cửaThời gian yêu anh, tôi đã rất mệt mỏi với các mối quan hệ này nhưng vì yêu nên tôi đành ngậm đắng nuốt cay bỏ qua. Anh thấy tôi lụy tình lại càng được thể đối xử tệ bạc với tôi.
Khi chúng tôi dọn về ở chung, các công việc nấu ăn, giặt giũ… anh đều phó mặc cho tôi. Hàng ngày, anh đi làm về, chỉ việc chờ tôi dọn cơm lên ăn. Đến tháng, anh đưa cho tôi một khoản tiền để góp vào chi tiêu cùng tôi. Nhưng chưa hết tháng, anh lại kêu có việc này việc kia và bảo tôi đưa lại.
Mặc dù anh hờ hững nhưng tôi chưa một lần trách móc. Việc được chăm sóc, ở cạnh anh đã khiến tôi hạnh phúc đến mất hết cả lý trí.
Nhưng rồi yêu lâu, tình cảm của anh dành cho tôi cũng phai nhạt dần. Khi có thai, tôi nửa mừng nửa lo. Tôi hi vọng đứa con trong bụng là ‘sợi dây’ trói anh lại với tôi. Nhưng ngược lại sự mong chờ của tôi, anh vô cùng hoảng hốt.
Anh nói rằng, chúng tôi chưa thể cưới vì anh muốn lo cho sự nghiệp, không muốn vợ con phải khổ. Anh thuyết phục tôi bỏ đứa bé với lý do ‘sau này kinh tế khá hơn em có thể đẻ bao nhiêu anh cũng nuôi được’.
Tôi nghe anh nói, đã khóc rất nhiều nhưng vẫn kiên quyết giữ đứa trẻ lại. Không thuyết phục được tôi, anh dọn ra ngoài ở và nói lời chia tay.
Anh nói nếu tôi nghe lời anh, anh sẽ chăm lo cho tương lai tôi đầy đủ nhưng nếu ngoan cố tôi phải tự sinh con, tự nuôi. Sau này có khó khăn đừng đến làm phiền anh.
Một mình ở thành phố lớn, bị người yêu bỏ với cái thai mới hình thành, tôi vô cùng tuyệt vọng. Cuối cùng, biết không có khả năng nuôi con, tôi đành bỏ đứa trẻ đi. Việc này đến giờ tôi vẫn vô cùng ân hận. Tôi giận anh ta một thì giận mình mười khi không đủ dũng cảm để giữ lại con.
Biết tôi như vậy, qua người bạn chung, anh ta đưa cho tôi một khoản tiền là 15 triệu để tôi bồi dưỡng sức khỏe và chi tiêu. Thời điểm này, tôi bị mất việc do nghỉ quá nhiều nên đành cầm khoản tiền trên.
Sau đó, tôi cũng cố quên hẳn anh ta để bắt đầu một cuộc sống mới. Khi sức khỏe ổn định trở lại, tôi đi xin việc ở khắp nơi và may mắn được một cửa hàng tiện lợi nhận vào làm việc.
Trong một lần bán hàng, tôi quen chồng sắp cưới hiện tại, khi anh vào mua đồ ăn nhanh. Nhiều lần gặp gỡ, chúng tôi có cơ hội tìm hiểu và đến với nhau.
Mặc dù yêu thương anh nhưng chuyện quá khứ tôi chưa một lần dám chia sẻ. Anh có hỏi, tôi cũng chỉ trả lời rất chung chung là ‘từng có bạn trai nhưng không hợp nên đã chia tay’.
Người yêu hiện tại rất thương và tôn trọng tôi. Sau thời gian hò hẹn, mới đây, anh đã cầu hôn tôi. Tôi không còn đòi hỏi gì hơn, vậy mà hạnh phúc tưởng như trước mắt đã tan thành theo mây khói khi bạn trai cũ của tôi xuất hiện.
Ban đầu, anh ta nói vẫn còn tìm cảm và muốn chúng tôi hàn gắn. Khi bị tôi từ chối và biết tôi có người mới, anh ta ra sức quấy phá. Tôi được biết, anh ta vừa đầu tư một vụ làm ăn nhưng bị lừa hết sạch vốn. Hiện, tiền ăn uống cũng không đủ, anh ta mới quay lại tìm tôi.
Anh ta nói về khoản tiền ngày xưa đưa cho tôi sau đó trách móc tôi cố chấp, không nghe lời anh ta nên tình cảm chúng tôi mới tan vỡ. Vì yêu tôi mà anh bỏ qua tất cả những cơ hội đến với các cô gái có điều kiện khác. Nay tôi có hạnh phúc mới cũng phải ‘có gì đó’ để bù đắp cho anh ta. Nếu tôi không đồng ý, anh ta sẽ nói chuyện với chồng sắp cưới của tôi.
Khoản tiền ngày xưa anh ta đưa cho tôi để chăm sóc sức khỏe tôi sẵn sàng trả lại nhưng gần đây anh ta thường xuyên tìm cớ để gọi điện, nhắn tin và hẹn gặp.
Tôi không dám làm anh ta phật ý vì sợ sẽ bị anh ta tung hê chuyện quá khứ. Nhưng nếu nghe lời anh ta - gặp gỡ, liên lạc lén lút sau lưng chồng sắp cưới - tôi cũng không thể. Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Sau hơn 30 năm sống chung với vợ, đến nay, bố chồng tôi (62 tuổi) muốn ly hôn để đến với người ông thật lòng thương.
" alt=""/>Bạn trai cũ đòi tiền ‘đền bù tuổi xuân’