Làtác giả cuốn “Hồi ký Tâm Phan”, “Sex và những thứ khác”, “Lần đầu làm mẹ”, “Yêunhư là sống”, Tâm Phan được biết đến là một nhà văn trẻ mạnh mẽ và cá tính. TâmPhan hiện đang sống cùng chồng và con gái nhỏ tại Geneva, Thụy Sĩ.
Từ một bộ ảnh...
Mớiđây, trong lần trở về Việt Nam thăm gia đình, Tâm Phan đã thực hiện bộ ảnh nude.Nữ nhà văn đã chủ động chia sẻ bộ ảnh này trên trang facebook cá nhân với thôngđiệp giúp phụ nữ tự tin và yêu cơ thể mình.
Gia đình nhà văn Tâm Phan |
TâmPhan viết trên trang cá nhân: “Conngười bị hạn chế bởi nhiều nỗi sợ. Sợ bị đánh giá nên phải sống giả vờ, khôngdám sống thật với chính mình. Sợ mất việc nên phải nịnh sếp.Sợ vô lễ nên phải nín nhịn.Sợ cô đơn nên phải níu kéo.Sợ bị chê cười nên phải giấu giếm...
Tôi rất sợ sâu róm.Mộtlần có con sâu róm bò lên chân tôi, tôi đã hét lên, gạt nó xuống đất và di nónát bét đến mức không còn nhận ra 1 sợi lông của nó, cho đến khi nó tan vào cátbụi.
Không. Tôi không hề dũng cảm. Tôi chỉ ghét nỗi sợ.
Với bất kỳ nỗi sợ nào tôi cũng làm thế.
Trước kia ngực tôi đầy đặn nở nang, sau khi cho con bú, ngực tôiteo lại. Rất nhiều chị em phụ nữ giống như tôi và họ hoảng hốt, sợ bị chồng chê,sợ ai đó phát hiện và họ sẽ vô cùng xấu hổ vì bộ ngực lép kẹp của mình. Tôi cũngcó chung nỗi sợ đó.
Vậy tôi phải đối diện với nỗi sợ này và giết nó.
Tôi là 1 phụ nữ đẹp trong mắt chồng tôi. Anh yêu tôi không phảivì bộ ngực đẹp. Chỉ có đàn ông ngu xuẩn mới yêu mộtphụ nữ vì bộ phận cơ thể nào đó. Bởi vì cô ta sẽ già, bộ ngực hay bộ mông có đẹpmấy cũng phải chảy xệ. Gương mặt ngây thơ, làn da mịn màng đến mấy cũng phảinhăn nheo. Tất cả chúng ta ai cũng sẽ già và hình thức bên ngoài chỉ là tạmthời. Khí chất tâm hồn mới là vĩnh cửu.
Bầu vú này đã từng căng mọng sữa để nuôi con. Tôi tự hào vì contôi mạnh khỏe, ít ốm đau nhờ sức đề kháng tự nhiên từ sữa mẹ. Bộ ngực teo nhỏhoàn toàn xứng đáng cho một đứa con khỏe mạnh. Hãy nghĩ đến những bà mẹ vú to màkhông có sữa, con nhỏ ốm đau triền miên. Họ sẵn sàng đánh đổi lấy bộ ngực nhỏ,miễn là có đủ sữa và 1 đứa con khỏe mạnh.
Tôi nhận được 1 lá thư của mộtbà mẹ trẻ. Cô ấy bị bỏng dầu sôi khi mới lên 5. Vết bỏng chiếm 3/4 cơ thể nhưngcô bé may mắn thoát chết. Như bao cô gái khác, cô ấy rất thích chụp ảnh, nhất làkhi mang bầu em bé, nhưng sự mặc cảm tự ti vì những vết sẹo đã khiến cô ấy khôngdám nói ra, sợ bị chê cười. So với cô ấy, chúng ta quá may mắn khi có thể chụpảnh tự sướng post FB.
Hãy nghĩ đến những người bị ung thư vú, phải cắt bầu vú để cứumạng sống của chính mình. Khi ấyngựcto hay ngựcnhỏ cũng phải cắt hết.
Hãy yêucơ thể mình, chị em ạ. Bởi chỉ có bản thân mình mới hiểu sự hy sinh và giá trịsức khỏe của bản thân. Chết là hết. ...
Tôi đã hoàn toàn giết được nỗi sợ đó!”.
Tranh cãi nảy lửa
Ngay khi bộ ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội, rất nhiều người quan tâm đến bộảnh và thể hiện quan điểm của mình. Bên cạnh những ý kiến ủng hộ Tâm Phan “dũngcảm”, dám thể hiện cá tính của bản thân, ủng hộ thông điệp của cô thì một bộphận lớn khác đã buông lời miệt thị, cho rằng bộ ảnh của cô là dung tục, lấy cơthể để PR tên tuổi.
Nhà văn Tâm Phan |
TâmPhan chia sẻ rằng cô không ngại dư luận, cảm nhận là ở mỗi người. Điều khiến côkinh ngạc là thông điệp của mình hướng đến phụ nữ thì chính đối tượng này lại“xù lông” lên với cô.
“Điều mình bất ngờ nhất là số phụ nữ lao vào chửi mình đông hơn nam giới. Họ bảovệ đám đàn ông hèn hạ ấy và cho rằng mình mới là cái xấu. Mình thực sự kinhngạc!
Mình nhận ra vấn đề không phải là đàn ông. Vấn đề là đàn bà kìa, những người tựnguyện trao cho đàn ông cái quyền được chà đạp lên họ, họ tự thấy hãnh diện vềđiều đó, và họ sẵn sàng bảo vệ cái quyền "được chà đạp lên phụ nữ" của đàn ông.Thế mới kinh hãi!”, Tâm Phan viết trên trang cá nhân.
Tâm Phan cũng vô cùng thất vọng khi một số người đàn ông đưa những tấm ảnh của cô rabình phẩm với lời lẽ miệt thị. "Vớiphụ nữ, họ không phân biệt được đâu là bạn, đâu là "gái" nên coi việc mỉa maigiễu cợt 1 người bạn (gái) sau lưng cô ta là bình thường, là đùa vui. Tôi thựcsự bị shock. Họ đã quen với việc coi thường phụ nữ và sử dụng phụ nữ để giảitrí, giải khuây. Một số phụ nữ Việt Nam có lẽ quá quen với việc bị đối xử nhưcông dân hạng 2 và cũng cảm thấy bình thường, thậm chí nhiều chị em lên án tôilà "tại chị post ảnh "cởi truồng".
Ôicác chị có biết phụ nữ cũng là con người không? Phụ nữ có đầy đủ quyền quyếtđịnh với thân thể mình, quyền ăn mặc, quyền cởi bỏ quần áo, quyền chụp ảnh,quyền quyết định public hay không public những tấm ảnh không quần áo. Việc tôicởi bỏ quần áo không có nghĩa là tôi "thèm giai" hay "mơi giai" - xin các chịtỉnh táo cho.
Mộtngười phụ nữ bị hiếp dâm là một nạn nhân chứ không phải người có tội (ăn mặc hởhang trần truồng). Kẻ có tội là kẻ hiếp dâm kìa! - Xin quý vị tỉnh táo cho.Chúng ta sinh ra thân thể trần truồng như nhau, nên nhớ trần truồng là nguyênthủy không liên quan gì đến sex. Quí vị có biết là người ta có thể làm tình màvẫn mặc đầy đủ quần áo không? Chỉ có những cái đầu với trình độ văn hóa giáo dụckhác nhau mới nhìn thấy sự trần truồng khác nhau…”.
M.Kim(tổng hợp)
BẠN NGHĨ GÌ VỀ CÂU CHUYỆN NÀY? |
" alt=""/>Tranh cãi nảy lửa từ bộ ảnh nude của nữ nhà văn Tâm Phan
Hồi tưởng thuở thanh thiếu niên những năm 1950-1960 tôi là một đội viên hàng Soái của Thanh niên hướng đạo sinh Cao Đài dưới sự chăn dắt của các Huynh Già Đải Hay Cười (Hồ Thái Bạch) các Huynh Trưởng là các thầy Lê Phước Cẩn (quá cố) thọ ân phong Giáo Sư trong Đại đạo Tam Kỳ Phổ Độ, cô Nguyễn Thị Lan (Giáo Hữu) phục vụ tại Nữ Đầu Sư Đường (quá cố) thầy Lê Hoàng Hải … đều tập trung chỉ dạy chúng tôi văn hóa, thể chất, làm quen với thiên nhiên, được học tập dưới mái trường “Minh Đức Tân Dân” đối diện qua lộ là nhà riêng của trung tướng Nguyễn Văn Thành - Tổng tư lệnh QĐCĐ. Ký ức thuở xưa nay vẫn còn đậm nét.
Tôi tâm đắc và lần đầu tiên đọc Bản Thông báo của Hội trưởng TM/BCH/ ĐĐTNH/Cao Đài hải ngoại và hồi tưởng lại thời niên thiếu trong vòng tay ấm áp của các Huynh Trưởng Hướng Đạo Sinh Cao Đài cùng các bạn nối vòng tay Đại Đạo nhảy múa, đốt lửa trại, diễn kịch... tại các tụ điểm tổ chức những ngày lễ lớn như: Đại Đồng Xã, Đạo Đức Học Đường, Lê Văn Trung…
Bây giờ thời đại văn minh các bạn có đủ điều kiện sinh hoạt thoải mái gắp trăm ngàn lần của thập niên 50-60, trình độ, sinh hoạt đời thường, trong Tôn Giáo… đều mang tính “khôn” hơn lớp trẻ chúng tôi thời đó, và có thể nói bây giờ có cái vẫn hơn... Tuy nhiên chúng tôi cầm chắc, tuổi đời, tuổi Đạo kể luôn cả tấm lòng trung thành với Tôn Giáo, thâm niên hành đạo, các bạn không bao giờ sánh bằng.
Nói thế không phải các bạn chịu thua hẳn chúng tôi đâu! các bạn tuổi thọ còn dài, chúng tôi càng ngắn. Do vậy những gì các bạn tiếp thu được trong Tôn Giáo tại hải ngoại vẫn chưa đủ, cần phải đột phá bức màn bí mật một chiều của Đạo nơi hải ngoại, qua phát ngôn, che giấu sự thật, thiếu hình ảnh chứng minh, lập lờ chiếm dụng tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết dâng hiến cho Tôn Giáo, tâng bốc là Đơn vị kế thừa nghiệp Đạo, thời gian lập công từ tuổi niên thiếu, đến nay kể cả trên dưới 10 năm mà thu hoạch được gì hữu ích cho Đại Đạo? nếu hỏi ra chỉ có 2 bàn tay trắng, cao lắm có được một tờ chứng nhận “Là Hội viên ĐĐTNH/HN” mà người ký tên không hội đủ tư cách.
Ngày xưa cho đến bây giờ tuổi đời chồng chất mãi ngót đã gần 75 rồi mà tôi cùng các bạn có cùng tâm niệm: trung thành với Đạo, phục vụ nhân sinh.
Vậy tôi xin hỏi các bạn trẻ ĐĐTNH/HN dưới sự chăn dắt của Hội Trưởng Nguyễn Kim Thế Vinh đã làm được gì mà tôi vào trang mạng không thấy điều gì cụ thể nói lên sự trung thành với Đạo.
Tôi muốn nói phàm làm việc gì cũng phải có chủ tâm định hướng, vạch đường tới đích mới mong thành đạt được câu chuyện phục vụ Đạo!, và thành quả cụ thể xem ra chỉ có lèo tèo mấy tin chúc lành cưới xin, chết chóc. Ấy là hành Đạo của ĐĐTNH/HN ấy sao? hay bầu bán cho lấy có để nổi danh, ngồi trên trước, quyền chỉ tay 5 ngón?
Các bạn muốn tu, hay muốn lập công bồi đức, nơi nôm na làm “Công Quả” các bạn có biết việc làm công quả này không? Thuở xưa và nay đều có loại người này hễ mở mắt ra là “Tôi đi làm công quả” nhưng đến nơi chẳng chịu làm, mong tới giờ vào bàn no bụng. Cứ đều đặn như thế, khi chung mạng công lập chưa đủ để trả hột cơm nuôi miệng mà mình đã ăn, thế là mang thêm quả chứ công cán gì? Ấy là “Phải thì nên Công, Trái thì mắc Quả, chỉ có nhà chùa, điện thờ (dễ kiếm ăn) nên người xưa đặt cho một cái tên là “Công Quả”
Tôi muốn gửi bài viết này cho các bạn cốt lõi là làm thế nào có ích cho Tôn Giáo mình, cho mình, nếu có tu là Tu cho mình. Các bạn nên chất vấn người lãnh đạo của mình: Tôn Giáo Cao Đài ở Đâu”? ĐĐTNH/HN chúng tôi phục vụ cho cá nhân hay cho Đạo? Tổ chức này thuần túy Đạo hay mượn Đạo làm Chánh trị? Người lãnh đạo hiện thời chịu dưới quyền lãnh đạo tinh thần hàng dọc là ai? Lấy gì làm thước đo Công Nghiệp của người hành đạo? Lập Công?
Còn rất nhiều câu hỏi nữa của tôi, nhưng muốn tự các bạn nêu lên để chính người cầm đầu giải mã các thắc mắc trong kỳ Đại Hội của các bạn sắp tới tháng 7/2014 này.
Sau đại hội của các bạn, tôi rất mong các bạn có hướng đi đúng để về nguồn. Và nên nhớ rằng hoạt động nào trên đất Mỹ cũng cần có License mới đúng là thường trú nhân thực thụ và ngược lại đều là “Quảng cáo dởm”, “Di dân trá hình”.
Chúc các bạn có kỳ họp tiến bộ, thành công, có ích cho tuổi trẻ, là bàn đạp thật sự kế thừa Nghiệp Đạo Cao Đài trong nước và Hải Ngoại.
Tùy Duyên Cao Hải Đăng
" alt=""/>Tâm thư gửi các bạn trẻ hải ngoạiPhần dự thi bá đạo của hotboy Trà sữa:
" alt=""/>Thách thức danh hài