您现在的位置是:Thời sự >>正文
Dự kiến mới về thực hiện phụ cấp thâm niên cho nhà giáo
Thời sự6人已围观
简介- Bộ GD-ĐT đang soạn thảo và lấy ý kiến cho dự thảo Thông tư hướng dẫn thực hiện chế độ phụ cấp thâm...
- Bộ GD-ĐT đang soạn thảo và lấy ý kiến cho dự thảo Thông tư hướng dẫn thực hiện chế độ phụ cấp thâm niên đối với nhà giáo.
Đây là dự thảo Thông tư hướng dẫn từ một số điều của Nghị định số 54/2011/NĐ-CP ngày 4/7/2011 của Chính phủ về chế độ phụ cấp thâm niên đối với nhà giáo.
Theựkiếnmớivềthựchiệnphụcấpthâmniênchonhàgiáchelsea đấu với aston villao dự kiến, nhà giáo có thời gian giảng dạy, giáo dục được tính hưởng phụ cấp thâm niên đủ 5 năm (60 tháng kể cả thời gian nghỉ hè, nghỉ theo Luật Lao động, Luật Bảo hiểm xã hội) thì được hưởng phụ cấp thâm niên bằng 5% mức lương hiện hưởng cộng phụ cấp chức vụ lãnh đạo và phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có).
Từ năm thứ 6 trở đi, mỗi năm (đủ 12 tháng kể cả thời gian nghỉ hè, nghỉ theo Luật Lao động, Luật Bảo hiểm xã hội) được tính thêm 1%.
![]() |
Giáo viên vùng cao trở lại trường |
Cách tính mức tiền phụ cấp thâm niên hàng tháng như sau: Mức phụ cấp thâm niên được hưởng = Mức lương tối thiểu chung x [Hệ số lương theo ngạch, bậc hiện hưởng + Hệ số phụ cấp chức vụ lãnh đạo (nếu có) + Phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có)] x Mức % phụ cấp thâm niên được hưởng.
Nguồn kinh phí thực hiện chế độ phụ cấp thâm niên đối với các cơ sở giáo dục công lập được ngân sách Nhà nước đảm bảo toàn bộ kinh phí chi thường xuyên do ngân sách nhà nước đảm bảo. Ngân sách này được giao trong dự toán ngân sách hàng năm của cơ sở giáo dục theo phân cấp quản lý ngân sách Nhà nước.
Đối với các cơ sở giáo dục công lập tự đảm bảo một phần kinh phí chi thường xuyên, nguồn kinh phí thực hiện chế độ phụ cấp thâm niên trích từ nguồn thu sự nghiệp của đơn vị và nguồn ngân sách Nhà nước cấp theo phân cấp quản lý ngân sách Nhà nước
Đối với các cơ sở giáo dục công lập tự đảm bảo kinh phí chi thường xuyên và chi đầu tư, nguồn kinh phí thực hiện chế độ phụ cấp thâm niên trích từ nguồn thu tự đảm bảo kinh phí hoạt động của đơn vị…
Hướng dẫn này áp dụng cho các đối tượng sau:
Nhà giáo hưởng lương từ quỹ lương của đơn vị sự nghiệp công lập đang làm nhiệm vụ giảng dạy, giáo dục tại các cơ sở giáo dục công lập thuộc hệ thống giáo dục quốc dân từ mầm non tới đại học và các đơn vị viện, trường… thuộc cơ quan Nhà nước.
Nhà giáo hưởng lương từ quỹ lương của đơn vị sự nghiệp công lập đang làm nhiệm vụ giảng dạy, giáo dục theo chương trình giáo dục thường xuyên trong các trung tâm giáo dục nghề nghiệp - giáo dục thường xuyên.
Nhà giáo hưởng lương từ quỹ lương của đơn vị sự nghiệp công lập đang làm nhiệm vụ giảng dạy, giáo dục theo nhóm ngành đào tạo giáo viên trong các trường trung cấp, cao đẳng có đào tạo sư phạm.
Nhà giáo hưởng lương từ quỹ lương của đơn vị sự nghiệp công lập đang làm nhiệm vụ hướng dẫn thực hành, thí nghiệm tại các xưởng trường, trạm, trại, trung tâm thực hành, phòng thí nghiệm, phòng bộ môn, tàu huấn luyện...
Lê Huyền
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo U19 Ba Lan vs U19 Montenegro, 17h00 ngày 22/3: Tiếp đà chiến thắng
Thời sựHư Vân - 22/03/2025 04:30 Nhận định bóng đá g ...
【Thời sự】
阅读更多Cuộc sống giữa rừng sâu của 'công tử' Sài Gòn và vợ trẻ
Thời sựMột ngày trong rừng bắt đầu bằng việc ăn sáng, uống cà phê, ngồi đọc sách, rồi ra vườn làm việc. Ảnh: NVCC
Buổi sáng nào của Thành An và Mỹ Thuận cũng bắt đầu như thế kể từ khi chuyển vào rừng sống gần 2 năm nay.
Năm 23 tuổi, An là nhân viên môi giới bất động sản, còn Thuận là nhân viên marketing. Giống như những người trẻ khác sống ở Sài Gòn, gần như ngày nào An và Thuận cũng rủ nhau lê la cà phê, đi nhậu với bạn bè. Gần như hai đứa chẳng bao giờ nấu ăn. Mỗi ngày kết thúc lúc 11-12 giờ đêm.
Rồi một ngày, họ nghĩ: “Trời, cuộc đời mình rồi cứ như vậy sao?”
Cả hai nung nấu ý định thoát khỏi vùng an toàn của mình.
Từ lâu, Thuận đã bày tỏ với An ước mơ có một khu vườn trồng hoa và cây trái, trở về làm người nông dân. Mẹ An vốn là dân kinh doanh, luôn khuyến khích con trai đầu tư, kinh doanh để làm giàu. Nhưng đứng trước đề xuất này, bà phân vân nhiều lẽ. Nỗi lo lớn nhất là liệu 2 đứa trẻ mới hơn 20 tuổi đầu có làm nổi không. Trước khi đồng ý “cấp vốn” mua đất, bà yêu cầu 2 đứa phải cam kết.
Có “shark” đầu tư, Thuận và An hăng hái đi tìm đất. Ban đầu, cả hai muốn tìm một mảnh ở Lâm Đồng, gần ba mẹ Thuận, nhưng số tiền không cho phép. Họ chuyển sang Đắk Nông - nơi giá đất rẻ hơn. Công cuộc đi tìm đất của Thuận và An cũng nhiều gian nan. Có lần họ phải băng qua 60km đường rừng bằng xe máy, không hàng quán hay bóng dáng con người, vừa đi vừa sợ, xe lại sắp hết xăng, cả hai nhớ mãi chuyến đi ấy.
Lần khác, đọc được dòng rao bán mảnh đất 10ha trên mạng, giá cả vừa túi tiền, Thuận liều hỏi thử và nhắn người bán gửi ảnh. Ngay sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp căn nhà gỗ nằm cạnh hồ nước trong veo, Thuận đã biết mình thuộc về nơi này.
“Thực sự, bọn mình quyết định mua nó vì căn nhà và cái hồ, không hề suy nghĩ tới những yếu tố quan trọng khác. Cũng chính vì căn nhà gỗ và hồ nước ấy, mà bọn mình quyết định dọn về sống luôn, chứ ban đầu chỉ có ý định trồng cây, lâu lâu về một lần” - Thuận chia sẻ về quyết định đầy mộng mơ của 2 đứa.
Ngôi nhà của Thuận và An. Ảnh: NVCC Chỉ 3-4 ngày sau, Thuận và An quyết định “xuống tiền”. Lúc này, trong đầu 2 đứa mới bắt đầu hiện lên nhiều nỗi sợ. “Nghe mọi người can ngăn ở đó một mình rồi trộm cướp, rắn rết thì làm sao. Mình nằm khóc ở Sài Gòn vì bị nỗi sợ lấn át” - Thuận kể.
Nhưng chỉ 1 tháng sau, đôi bạn trẻ dắt díu nhau về rừng để sống thử. Thuận bỏ lại váy áo nơi Sài Gòn hoa lệ, chỉ mang về mấy bộ đồ đơn giản cùng chú chó cưng.
Đêm đầu tiên ngủ trong căn nhà gỗ quả thực là một đêm đáng nhớ. “Trời lạnh chừng 12 độ C. Hai đứa chỉ có cái chăn mỏng, nằm dưới sàn nhà, điện nước không có, nhịn cả tắm luôn” – Thuận nhớ lại.
Thời gian đầu chưa lắp điện, 2 đứa phải dùng đèn cầy. Đường nước sinh hoạt phải dẫn từ đầu rừng về nhà mà lại hay tắc. Nhiều hôm An phải lội bộ lên sửa, có lần mất mấy tiếng đồng hồ.
“Còn chuyện gặp rắn rết, bọ cạp thì thường xuyên”.
Thuận kể, những ngày đầu rắn độc còn bò vào tận trong nhà. “Nhiều khi ngồi mà cứ có linh cảm sao đó, quay ra thấy rắn đang bò phía sau, hết hồn luôn. Đến mức, mình bị ám ảnh và nằm mơ thấy rắn suốt”.
Hai đứa vẫn còn nhớ cảm giác hoảng hốt khi kể lại lần con rắn hổ mang to bằng bắp tay bò vào nhà. An đuổi mãi nó mới ra, nhưng cậu chẳng bao giờ lỡ giết con nào, chỉ thả cho nó vào rừng. “Sợ lắm nhưng nghĩ tụi nó chỉ vô tình bò vào nhà mình thôi chứ không chủ đích tấn công mình” - An nói.
“Sóng điện thoại, 3G ở đây thì chập chờn lắm, nhiều khi muốn bắt sóng phải đi 4km lên trung tâm xã. Có lần lên trên đó, sóng ‘ào’ về nhanh dữ, làm mình ‘sốc’ luôn” - An cười sảng khoái nói.
Lao động khiến một 'thiếu gia' An biến thành một người đàn ông trưởng thành. Ảnh: NVCC Thuận và An dành 4-5 tiếng mỗi ngày để làm việc trong vườn. Ảnh: NVCC Ba tháng sau ngày dọn lên rừng ở, mẹ An từ TP.HCM lên thăm. Thấy cảnh tượng như vậy, bà bật khóc, bắt các con về. Bà kêu: “Làm giàu gì mà thấy tụi bay khổ gần chết”.
Nhưng bà không biết rằng, lúc ấy Thuận và An đã cảm thấy “sung sướng” với cuộc sống mới rồi.
Nếu như Thuận sinh ra trong một gia đình làm nông từ nhỏ, thì An là một 'công tử' Sài Gòn đích thực. Từ một anh chàng lóng ngóng, chẳng biết làm gì, bây giờ cậu phải chẻ củi, bắc bếp, sáng dậy biết mò cơm nguội ăn - món ăn mà hồi ở nhà, cậu không bao giờ đụng tới. “Ở giữa rừng này, nếu không tự nấu hay ăn cơm nguội thì làm gì có gì mà ăn”.
Thời gian đầu mới về rừng, 2 đứa bị “sốc” vì mọi thứ không lung linh, mơ mộng như những gì mình hình dung. Bao nhiêu khó khăn ập đến, nhưng chưa bao giờ Thuận và An có ý định bỏ cuộc. Ngay cả lúc phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi để đầu tư.
Sau gần 2 năm “làm hùng hục”, bây giờ 2 bạn trẻ đã có 2 hécta mắc ca, 1 hécta cà phê, các loại bơ, sầu riêng, chuối chiếm 1 hécta. Còn 1 hécta gần suối, Thuận sắp trồng dược liệu trên đó.
Thuận bảo, cô trồng cây không hoá chất, không dùng thuốc trừ sâu, chỉ bón phân chuồng nên năng suất kém hơn người ta, nhưng vì thế mà công việc cũng không nhiều như thông thường. “Chủ yếu là công việc phát cỏ, tỉa tót, mỗi năm bón phân chuồng 1 lần. Mỗi ngày 2 đứa làm vườn khoảng 4-5 tiếng. Còn lại, thời gian dành để đọc sách, trò chuyện và đi đâu cũng bám riết lấy nhau”.
Ngoài những loại cây mang lại thu nhập, Thuận cũng trồng xen thêm cây rừng, chỉ vì muốn mình có một môi trường đa tầng tán, tốt cho hệ sinh thái về sau. Nhiều người đi qua hỏi tại sao lại trồng phong, bạch đàn, không thu hoạch được, cô không biết giải thích sao, chỉ nói “để lấy bóng mát”. Người ta kêu: “Trời, rảnh dữ!”
Khu vực gần suối Thuận dự định trồng dược liệu. Ảnh: NVCC Từ ngày về rừng, cuộc sống của Thuận và An thay đổi hoàn toàn. Hai đứa đều đen hơn, gầy hơn nhưng khoẻ ra. Hồi ở Sài Gòn, cứ dăm bữa nửa tháng, An lại ốm. Từ ngày lên rừng, cậu khoẻ lên trông thấy. “Lên đây 8-9h tối đã đi ngủ, sáng ra dậy sớm, ăn sáng, uống cà phê, rồi đọc sách. Cảm thấy mình sống chậm hơn, bớt phán xét, trưởng thành hơn, nhưng điều mà mình cảm nhận được sâu sắc nhất vẫn là hiểu được sự khổ cực của ba mẹ”.
Vì thế, bây giờ mỗi lần về Sài Gòn là An lại tìm ba mẹ tâm sự. Cậu thuyết phục ba mẹ lên rừng sống cùng mình. Ban đầu, mẹ An không mặn mà mấy chuyện rau củ sạch, nhưng sau dần bà bị thuyết phục và truyền cảm hứng từ 2 con. Bây giờ, những khi muốn nghỉ ngơi, bà lại lên căn nhà gỗ. Bà đã mua sẵn một miếng đất gần đó, sắp tới dự định chuyển về dưỡng già luôn.
Khi được hỏi Thuận mong muốn điều gì nhất bây giờ, cô nói: “Sau một thời gian, mình nhận thấy mình không thể sống một mình mãi như thế này được. Bọn mình cần có những người hàng xóm. Hai đứa đang mơ về việc sẽ có những người cùng chí hướng, cùng quan điểm sống với mình lên đây, cùng nhau xây dựng một cộng đồng. Thậm chí, sau này bọn mình có thể đón khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống ở rừng đích thực”.
Sau bao khó khăn thời gian đầu, hiện tại cả hai đang tận hưởng cuộc sống bình yên. Ảnh: NVCC Thuận mừng rỡ khoe, cuối năm nay 2 đứa sẽ có một gia đình hàng xóm gồm 2 vợ chồng và 2 đứa con chuyển về sống cùng. Đó cũng là điều mà Thuận và An trăn trở nhất nếu sau này có con.
“Bọn mình không lo về giáo dục, y tế hay cơ sở vật chất. Những đứa trẻ ở đây vẫn được đi học, trường học cách 4km. Nếu muốn, con có thể học online. Bây giờ, các khoá học trên mạng cũng rất nhiều, chỉ cần có kết nối Internet. Cái được lớn nhất là con mình sẽ được sống hoà mình vào thiên nhiên với những ký ức tuyệt vời. Duy chỉ có điều bọn mình lo nhất là con cần có bạn để giao tiếp”.
25 tuổi, sống ở nơi mà nhiều tay phượt chuyên nghiệp cũng phải thốt lên: “Sao lại chui được vào tận đây để ở?”, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Thuận và An chưa bao giờ nuối tiếc về quyết định của mình.
Thuận bảo, bây giờ có nhiều bạn trẻ thích lối sống thuận tự nhiên, bỏ phố về rừng, về quê để sống. “Có thể cuộc sống đó không đẹp lung linh như các bạn thấy trên báo chí hay mạng xã hội. Nhưng các bạn hãy thử đi. Vì bọn mình còn trẻ nên được phép sai. Sai thì mình sẽ làm lại".
Họ tổ chức một đám cưới nhỏ vào tháng 8 mới đây. Ảnh: NVCC Gần 2 năm ở rừng, Thuận và An có cơ hội đối thoại và chia sẻ với nhau nhiều hơn. Họ trưởng thành, sống chậm lại và bớt phán xét. Ảnh: NVCC Thuận trồng nhiều hoa quanh nhà. Ảnh: NVCC Từ khi về rừng, cả 2 đứa đều đen hơn, gầy hơn, khoẻ ra. Ảnh: NVCC Rau củ tự cung tự cấp. Ảnh: NVCC Đàn chó giờ đã lên đến 5 con. Ảnh: NVCC Họ hi vọng sẽ sớm có những người hàng xóm cùng chí hướng. Ảnh: NVCC 9x từng đi bar tới sáng, từ Sài Gòn về Khánh Hòa xây nhà, làm vườn
Từ Sài Gòn, chuyển về sống trong căn nhà nhỏ giữa bản làng cùng chú chó tên Tu Tu, thỉnh thoảng Thắng lại nghe tiếng gọi í ới của hàng xóm.
">...
【Thời sự】
阅读更多Người đầu tiên du lịch khắp thế giới trong 72 ngày
Thời sựNgày 25/1/1890, Nellie Bly kết thúc chuyến đi để đời tại một nhà ga xe lửa ở New Jersey (Mỹ). Trước đó, chưa một ai, bất kể phụ nữ hay đàn ông, thực hiện hành trình tầm cỡ như Bly hướng đến. Chào đón cô là đám đông ủng hộ, cổ vũ hành trình, trong đó có Joseph Pulitzer, người đầu tiên phản đối hành trình này của Nellie Bly. Pulitzer là chủ bút tờ báo World tạiNew York, nơi nữ phóng viên làm việc.
Bắt nguồn từ một chuyến đi giả tưởng
Elizabeth Cochrane Seaman (tên khai sinh Elizabeth Jane Cochran), sinh 5/5/1864, là nhà báo người Mỹ, được biết đến nhiều hơn với bút danh Nellie Bly. Cô là người mở đường cho loại hình báo chí điều tra mới. Nổi bật nhất là tuyến 10 ngày giả điên trong trại tâm thần trên đảo Blackwell, New York, Mỹ.
Cuộc điều tra đã phơi bày sự tàn ác, ngược đãi bệnh nhân tại đây. Không dừng lại ở lĩnh vực điều tra, vào năm 1889, Bly bắt đầu dự án khác thu hút sự chú ý hơn: Chuyến đi vòng quanh thế giới bằng tàu hỏa, tàu hơi nước, xe kéo, ngựa và lừa trong 72 ngày.
Nellie Bly sau khi trở về từ chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Ý tưởng của Bly được nung nấu từ câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết phiêu lưu cổ điển của nhà văn Pháp Jules Verne "Vòng quanh thế giới trong 80 ngày" xuất bản đầu tiên năm 1873.
Theo đó, nhân vật chính Phileas Fogg ở London (Anh) và tùy tùng người Pháp Passepartout đã tận dụng mọi thành tựu công nghệ mới của thế kỷ 19 từ tàu thủy hơi nước, ôtô, cho đến tàu hỏa để đi vòng quanh thế giới… Mục tiêu của Bly là đánh bại chuyến phiêu lưu của Phileas Fogg.
Bly đến gặp Joseph Pulitzer, biên tập viên của mình, đề xuất được thực hiện chuyến đi. Trong hành trình, cô ghi chép trải nghiệm của mình cho tờ báo. Dù khẳng định bản thân có thể độc hành, cô vẫn bị sếp khước từ.
Joseph Pulitzer không tin sức khỏe của phái yếu có thể đảm bảo thực hiện thành công chuyến đi. Bly đáp trả: "Tốt lắm. Hãy cử một người đàn ông lên đường, tôi sẽ khởi hành cho một tờ báo khác cùng ngày và đánh bại anh ta". Ý chí của cô đã khiến biên tập viên phải nhún nhường.
Hành trình 72 ngày
Hành lý của Bly là chiếc túi rộng 40cm, cao 17cm. Trong đó, cô mang theo vài bộ nội y, đồ tắm, giấy bút, kem dưỡng ẩm, một chiếc váy, áo khoác tennis, bình đựng nước, ca, 2 chiếc mũ, 3 khăn trùm đầu, dép đi trong nhà, kim chỉ và khăn.
Cô bắt đầu hành trình trên Augusta Victoria, một con tàu hơi nước đi từ Hoboken, New Jersey, Mỹ đến London (Anh) vào 21h40 ngày 14/11/1889. Sau 7 ngày chịu đựng những cơn say sóng, cô đến được London. Tại đây, một chuyến tàu đưa Bly đến Paris (Pháp).
Cô dành ít ngày để ghé thăm Jules Verne ở Amiens. Đại văn hào đã chúc cô may mắn và nói: "Nếu cháu làm được điều đó trong 79 ngày, tôi sẽ hoan nghênh bằng cả 2 tay". Sau đó, Bly tiếp tục đi qua nhiều nước châu Âu, đến Ai Cập và kênh đào Suez.
Câu chuyện về Bly trên trang nhất tờ World.
Suốt hành trình, Bly gửi những công văn ngắn gọn qua điện tín. Các báo cáo dài và chi tiết hơn được chuyển về rất chậm bằng tàu. Tòa soạn Worldsẽ xâu chuỗi câu chuyện để duy trì sự quan tâm của công chúng. Các biên tập viên bắt đầu tính từng phút, đặt cược thời gian Bly trở về nhà.
Họ cũng in lại tài liệu về cuộc hành trình của Bly từ các quốc gia cô đã đến thăm. Lòng dũng cảm và quyết tâm đã giúp cô đi vòng quanh thế giới trong 72 ngày, lập kỷ lục thế giới, vượt qua mục tiêu 75 ngày.
Sau chuyến hành trình dài xuyên Thái Bình Dương đến San Francisco (Mỹ), Bly được chào đón bằng một lễ kỷ niệm ở Mỹ. Tờ Worldđã thuê chuyến tàu một toa để đưa cô ấy đi khắp đất nước.
Bly chia sẻ chuyến đi là "một mê cung của những lời chúc hạnh phúc, bức điện chúc mừng, trái cây, hoa, tiếng hò reo, sự cuồng nhiệt và cái bắt tay nhanh chóng. Chiếc xe băng qua những thung lũng đầy hoa và ngọn núi phủ đầy tuyết…".
Cuộc đua không ngờ
Đến Hong Kong (Trung Quốc) vào Giáng sinh, Bly ghé văn phòng của công ty tàu thủy hơi nước Oriental và Occidental trước khi lên đường tới Nhật Bản. Ở đó, người đàn ông trò chuyện với cô nói rằng Bly sẽ thua cuộc. Bly ghi lại cuộc hội thoại:
- Thua cuộc? (Tôi không hiểu. Ý anh là gì? Tôi gặng hỏi và bắt đầu nghĩ anh ta điên).
- Cô không phải đang có một cuộc đua vòng quanh thế giới sao? (Anh ấy hỏi như thể nghĩ tôi không phải Nellie Bly).
- Đúng, khá đúng. Tôi đang chạy một cuộc đua với thời gian (tôi trả lời).
- Thời gian? Tôi không nghĩ đó là tên của cô ấy.
- Cô ấy! Cô ấy! (Tôi lặp lại và nghĩ tội nghiệp, anh ta khá mất cân bằng. Tôi tự hỏi liệu có nên nháy mắt với bác sĩ để gợi ý về việc có thể trốn thoát khỏi đây hay không).
- Đúng, người phụ nữ kia, cô ấy sẽ thắng. Cô ấy đã rời khỏi đây 3 ngày trước.
Bức vẽ Nellie Bly và Elizabeth Bisland vào tháng 1/1890.
Bly hoàn toàn không biết rằng mình đang tham gia vào một cuộc thi. Cô bị sốc khi phát hiện ra Elizabeth Bisland cũng trong hành trình và đang đến Nhật Bản. Cùng ngày Bly khởi hành đến London, Elizabeth Bisland đã rời New York theo hướng ngược lại dưới sự bảo trợ của tờ Cosmopolitan.
Bisland là một biên tập viên văn học của Cosmopolitan. Khi được yêu cầu chạy đua, cô từ chối với lý do có khách đến ăn tối. Hơn nữa, cô cũng không có gì để mặc trên hành trình.
Tuy nhiên, nguyên nhân thực sự là vì cô không muốn có thêm tai tiếng từ cuộc đua này. Biên tập viên cuối cùng cũng thuyết phục được cô tham gia chuyến đi. Hành trình gặp nhiều trở ngại từ Anh quay lại Mỹ đã khiến Bisland thua cuộc. Cô về sau Bly 4 ngày.
Không giống Bly, người đã nhanh chóng bắt đầu chuyến tham quan 4 thành phố, Bisland trốn tránh sự chú ý và sống một năm ở Anh. Cô chưa bao giờ công khai về chuyến đi từ ngày đầu tiên trở về.
Bly qua đời năm 1922 ở tuổi 57. Hành trình của người phụ nữ can đảm này được ghi lại trong cuốn tự truyện "Vòng quanh thế giới trong 72 ngày".
Chuyện về pho tượng bằng gỗ trầm hương dát vàng trong chùa cổ ở Thái Bình
Chùa Keo (Thái Bình) gắn liền với câu chuyện về cuộc đời Thiền sư Không Lộ thời nhà Lý và bức tượng bằng gỗ trầm hương dát vàng.
">...
【Thời sự】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Opatija vs Rudes Zagreb, 21h30 ngày 23/3: Chủ nhà gặp khó
- Cú lừa của người đàn ông đẹp trai, đạo mạo khiến gái trẻ điêu đứng
- Yadea Xmen Neo
- Toyota giảm giá hàng loạt xe tháng 8
- Nhận định, soi kèo OFK Vrsac vs Vozdovac, 21h00 ngày 24/3: Khó tin cửa trên
- Khối ngoại bán ròng gần 3.500 tỷ đồng trong tuần đầu giao dịch không ký quỹ
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Churchill Brothers vs Sreenidi Deccan, 18h00 ngày 23/3: Phá dớp
-
Nguyễn Đỗ Trúc Phương vui mừng khi mua cho chú Hải xe, điện thoại mới.
Niềm tin, chỗ dựa của những mảnh đời bất hạnh
Lặng lẽ trở về nhà sau một ngày dài chạy vạy cùng chị Bùi Thị Ngọc Tuổi (vợ của anh Phan Văn Tâm bị rắn độc cắn, SN 1992, ngụ huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh), Nguyễn Đỗ Trúc Phương (26 tuổi, ngụ TP.HCM) trò chuyện cùng PV với giọng mệt mỏi.
Những ngày qua, hình ảnh cô gái xinh đẹp liên tục ra vào bệnh viện Chợ Rẫy để hỗ trợ chị Tuổi đã trở nên quen thuộc với những người quan tâm đến vụ việc anh Tâm bị rắn độc cắn.
Phương cho biết, cô đã vô cùng xúc động khi biết gia cảnh khốn khó của anh Tâm. Ngay sau đó, cô đã viết bài kêu gọi cộng đồng mạng chung tay giúp đỡ gia đình anh trong cơn hoạn nạn.
Phương kể: “Đọc xong bài viết về hoàn cảnh của anh Tâm, tôi thấy thương lắm và viết bài kêu gọi ủng hộ. Tôi cũng không ngờ là mình kêu gọi được nhiều tiền đến thế. Đến nay, tôi đã nhận được hơn 200 triệu đồng từ những người có lòng hảo tâm”.
Có tiền, Phương đến bệnh viện Chợ Rẫy gặp chị Tuổi và hỗ trợ chị đóng tiền viện phí. Sự xuất hiện của Phương như cánh tay vững chắc vớt chị lên từ trong hố sâu tuyệt vọng.
“Chị Tuổi nói, các bác sĩ dặn chị ấy chỉ tin một mình tôi. Do đó, chuyện gì chị ấy cũng nhờ tôi. Ngay lúc này, tôi có cảm giác như chị ấy tin và xem mình như chỗ dựa duy nhất. Do đó, tôi tự thấy có trách nhiệm không để chị ấy thất vọng”, Trúc Phương chia sẻ.
Trước khi được Phương và mạnh thường quân giúp đỡ, chú Hải hầu như chỉ ăn bánh mì tình thương trừ cơm.
Trao đổi với PV, chị Tuổi xúc động nói, chị không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm vui của mình khi nhận được sự giúp đỡ từ Phương và các nhà hảo tâm.
Chị Tuổi nói: “Tôi biết ơn Phương, trong lúc ngặt nghèo lại có một người tốt đến thế xuất hiện. Nếu không có chị ấy và các nhà hảo tâm, tôi không biết sẽ xoay sở thế nào”.
Trong khi đó, chú Hải xe ôm (64 tuổi, ngụ huyện Bình Chánh, TP.HCM) lại xem Phương là một ân nhân lớn nhất đời mình. Chú cho biết, mấy chục năm qua, bản thân không có chỗ ở, việc làm ổn định.
Để mưu sinh, chú cùng chiếc xe máy cũ nát nay hỏng mai hư rong ruổi khắp các nẻo đường để chạy xe ôm. Tiền kiếm được không đủ sửa xe, chú phải ghé tủ bánh mì từ thiện xin bánh ăn qua bữa.
Lâu ngày thành quen, mọi người xung quanh tủ bánh hiểu và xót xa trước hoàn cảnh khốn khó của chú. Họ đăng tải câu chuyện đáng thương ấy lên mạng. Một cách vô tình, câu chuyện đã chạm đến trái tim nhân hậu của Phương.
Không quen biết, chưa một lần gặp mặt, cô gái vẫn quyên tiền, đến chở chú Hải đi mua xe máy, điện thoại, quần áo mới. “Cô Phương giúp tôi vơi bớt những khó khăn. Từ lúc có xe mới, điện thoại mới, tôi có nhiều khách hơn. Tôi không nghĩ rằng trên đời này lại có một người tốt đến như vậy”, chú Hải xúc động chia sẻ.
Làm việc thiện từ thuở ấu thơ
Sau khi biết hoàn cảnh của chị Tuổi, Phương đã kêu gọi cộng đồng mạng chung tay giúp vợ chồng anh chị vượt qua cơn hoạn nạn. Sau những việc làm đầy nhân văn, cô gái bỗng nhiên nổi tiếng, được nhiều người quan tâm. Thế nhưng, Phương lại cho rằng, việc này khiến cô trở nên áp lực. Bởi, cô luôn xem những việc làm ấy rất đỗi bình thường xuất phát từ tấm lòng của mình.
“Thật lòng, tôi làm những việc ấy từ cái tâm. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện giúp đỡ người khác để đạt được một mục đích cụ thể nào đó. Tôi chỉ nghĩ, mình may mắn hơn, cuộc sống mình tốt hơn, sao mình lại không giúp, không san sẻ với người khó khăn hơn mình. Làm như thế có mất gì đâu”, Phương thẳng thắn chia sẻ.
Phương nói rằng, ngày gặp chú Hải xe ôm, cô thương lắm, thương đến độ suýt không cầm được nước mắt. Cô cố không khóc, bởi lo sợ chú Hải thấy rồi lại buồn.
Khi nghĩ đến việc mang niềm vui cho người gặp khó khăn, Phương trở nên háo hức lạ thường, đến quên ăn quên uống.
Theo tìm hiểu của PV, đây không phải là lần đầu tiên Phương giúp đỡ những mảnh đời khó khăn. Trước khi sang Úc du học, cô từng gia nhập một hội từ thiện từ nhỏ. Ở hội, cô làm nhiệm vụ phát quà.
Sau này, mỗi khi có dịp về nước, Phương vẫn duy trì việc đi khám bệnh, phát thuốc từ thiện, phát bánh mì tình thương… cho người nghèo. Mới đây, Phương chọn một hình thức thiện nguyện khác là thường xuyên giúp đỡ các trường hợp bị tai biến bằng cách đóng tiền viện phí cho họ từ 6-8 tháng.
Trúc Phương cũng cảm thấy áp lực khi "nổi tiếng" bất đắc dĩ Bất ngờ hơn, Phương chia sẻ, mẹ cô kể, ngay từ rất nhỏ, Phương đã có tính thương người. Lúc 6-7 tuổi, thấy có ông lão nằm co ro trong tiết trời lạnh trước nhà, Phương đã vào nhà lấy áo của mẹ để đắp cho ông cụ.
Mấy ngày nay, khi thấy con xuất hiện trên báo, bà kể cho chị em Phương nghe việc lúc nhỏ, thấy ai bán vé số đi ngang qua, Phương cũng chạy vào nhà lấy cái thố, xúc cơm cho họ ăn…
“Tôi nhớ, lúc nhỏ, tôi có quen một ông lão bán vé số rất khổ. Tôi dặn ông là tối đến, cứ đúng 20h hãy đến nhà tôi, tôi sẽ lấy cơm cho ông ăn. Giờ, ông ấy mất rồi”, Phương nhớ lại.
Đến nay, chị Tuổi xem Phương như chỗ dựa duy nhất của mình.
Cảm thấy áp lực, mệt mỏi khi “nổi tiếng” bất đắc dĩ
Nguyễn Đỗ Trúc Phương chia sẻ: “Sau vụ chú Hải, có rất nhiều người nhắn tin, gọi điện cho tôi nhờ tôi giúp đỡ. Tôi thấy vui vì được nhiều người tin tưởng. Thế nhưng, điều này cũng khiến tôi rất áp lực và mệt mỏi.
Có quá nhiều người mong đợi, hy vọng ở tôi, tôi sợ khiến họ thất vọng. Nhiều trường hợp, sau khi xác minh, tôi nhận thấy họ không thực sự khổ. Khi tôi từ chối hỗ trợ, họ chuyển sang chửi bới, nói tôi làm từ thiện để làm nổi, đánh bóng tên tuổi…
Hơn nữa, hiện nay, tôi may mắn kêu gọi, hỗ trợ cho anh Tâm được số tiền rất lớn. Điều này khiến nhiều người nghĩ, khi họ nhờ tôi giúp, tôi cũng sẽ kêu gọi được số tiền lớn tương tự. Nhưng lỡ tôi không kêu gọi được nhiều như vậy thì sẽ khiến họ buồn, thất vọng. Thậm chí, nhiều người sẽ nghi ngờ là tôi ăn chặn, lừa đảo”.
Gia cảnh khốn khó của người 'ôm' rắn hổ mang chúa vào bệnh viện cấp cứu
Thời điểm nghe tin chồng bị rắn độc cắn phải chuyển đến bệnh viện Chợ Rẫy trong tình trạng hôn mê sâu, chị Tuổi rụng rời tay chân.
" alt="Cô gái xinh đẹp tặng bác xe ôm xe máy, lo viện phí cho anh Tâm bị rắn cắn">Cô gái xinh đẹp tặng bác xe ôm xe máy, lo viện phí cho anh Tâm bị rắn cắn
-
Chuẩn bị:
- Vải
- Sữa chua hoặc kem hoặc whipping cream
- Sữa tươi
- Hoa đậu biếc khô
- Bột báng
Cách làm
Bước 1: Ngâm bột báng 15 phút trong thời gian đó lột vải, dùng kéo lấy hột vải ra, tránh làm rách cùi vải.
Bước 2: Đun sôi bột báng tầm 5 phút cùng hoa đậu. Sau đó vớt ra thau nước lạnh để bột không bị dính lại rồi vớt ra tô.
Bước 3: Rim vải cùng chút nước gần ngập vải cùng hoa đậu biếc (cho đường nếu bạn thích ngọt), để nước sôi tầm 5 phút vải sẽ có màu tím.
Bước 4: Nhét bột báng vào trái vải, cho vào tô đã có sẵn sữa chua, sữa tươi và màu tím từ nước rim vải.
Chúc các bạn thành công
Cách làm sạch cá với mẹo nhỏ
Dù từng mổ cá, làm cá hằng ngày nhưng nhiều chị em không biết có sợi dây gây tanh này ở trong thân cá.
" alt="Sữa chua trộn quả vải, hoa đậu biếc nhìn đẹp, ăn ngon">Sữa chua trộn quả vải, hoa đậu biếc nhìn đẹp, ăn ngon
-
Một ngày trong rừng bắt đầu bằng việc ăn sáng, uống cà phê, ngồi đọc sách, rồi ra vườn làm việc. Ảnh: NVCC
Buổi sáng nào của Thành An và Mỹ Thuận cũng bắt đầu như thế kể từ khi chuyển vào rừng sống gần 2 năm nay.
Năm 23 tuổi, An là nhân viên môi giới bất động sản, còn Thuận là nhân viên marketing. Giống như những người trẻ khác sống ở Sài Gòn, gần như ngày nào An và Thuận cũng rủ nhau lê la cà phê, đi nhậu với bạn bè. Gần như hai đứa chẳng bao giờ nấu ăn. Mỗi ngày kết thúc lúc 11-12 giờ đêm.
Rồi một ngày, họ nghĩ: “Trời, cuộc đời mình rồi cứ như vậy sao?”
Cả hai nung nấu ý định thoát khỏi vùng an toàn của mình.
Từ lâu, Thuận đã bày tỏ với An ước mơ có một khu vườn trồng hoa và cây trái, trở về làm người nông dân. Mẹ An vốn là dân kinh doanh, luôn khuyến khích con trai đầu tư, kinh doanh để làm giàu. Nhưng đứng trước đề xuất này, bà phân vân nhiều lẽ. Nỗi lo lớn nhất là liệu 2 đứa trẻ mới hơn 20 tuổi đầu có làm nổi không. Trước khi đồng ý “cấp vốn” mua đất, bà yêu cầu 2 đứa phải cam kết.
Có “shark” đầu tư, Thuận và An hăng hái đi tìm đất. Ban đầu, cả hai muốn tìm một mảnh ở Lâm Đồng, gần ba mẹ Thuận, nhưng số tiền không cho phép. Họ chuyển sang Đắk Nông - nơi giá đất rẻ hơn. Công cuộc đi tìm đất của Thuận và An cũng nhiều gian nan. Có lần họ phải băng qua 60km đường rừng bằng xe máy, không hàng quán hay bóng dáng con người, vừa đi vừa sợ, xe lại sắp hết xăng, cả hai nhớ mãi chuyến đi ấy.
Lần khác, đọc được dòng rao bán mảnh đất 10ha trên mạng, giá cả vừa túi tiền, Thuận liều hỏi thử và nhắn người bán gửi ảnh. Ngay sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp căn nhà gỗ nằm cạnh hồ nước trong veo, Thuận đã biết mình thuộc về nơi này.
“Thực sự, bọn mình quyết định mua nó vì căn nhà và cái hồ, không hề suy nghĩ tới những yếu tố quan trọng khác. Cũng chính vì căn nhà gỗ và hồ nước ấy, mà bọn mình quyết định dọn về sống luôn, chứ ban đầu chỉ có ý định trồng cây, lâu lâu về một lần” - Thuận chia sẻ về quyết định đầy mộng mơ của 2 đứa.
Ngôi nhà của Thuận và An. Ảnh: NVCC Chỉ 3-4 ngày sau, Thuận và An quyết định “xuống tiền”. Lúc này, trong đầu 2 đứa mới bắt đầu hiện lên nhiều nỗi sợ. “Nghe mọi người can ngăn ở đó một mình rồi trộm cướp, rắn rết thì làm sao. Mình nằm khóc ở Sài Gòn vì bị nỗi sợ lấn át” - Thuận kể.
Nhưng chỉ 1 tháng sau, đôi bạn trẻ dắt díu nhau về rừng để sống thử. Thuận bỏ lại váy áo nơi Sài Gòn hoa lệ, chỉ mang về mấy bộ đồ đơn giản cùng chú chó cưng.
Đêm đầu tiên ngủ trong căn nhà gỗ quả thực là một đêm đáng nhớ. “Trời lạnh chừng 12 độ C. Hai đứa chỉ có cái chăn mỏng, nằm dưới sàn nhà, điện nước không có, nhịn cả tắm luôn” – Thuận nhớ lại.
Thời gian đầu chưa lắp điện, 2 đứa phải dùng đèn cầy. Đường nước sinh hoạt phải dẫn từ đầu rừng về nhà mà lại hay tắc. Nhiều hôm An phải lội bộ lên sửa, có lần mất mấy tiếng đồng hồ.
“Còn chuyện gặp rắn rết, bọ cạp thì thường xuyên”.
Thuận kể, những ngày đầu rắn độc còn bò vào tận trong nhà. “Nhiều khi ngồi mà cứ có linh cảm sao đó, quay ra thấy rắn đang bò phía sau, hết hồn luôn. Đến mức, mình bị ám ảnh và nằm mơ thấy rắn suốt”.
Hai đứa vẫn còn nhớ cảm giác hoảng hốt khi kể lại lần con rắn hổ mang to bằng bắp tay bò vào nhà. An đuổi mãi nó mới ra, nhưng cậu chẳng bao giờ lỡ giết con nào, chỉ thả cho nó vào rừng. “Sợ lắm nhưng nghĩ tụi nó chỉ vô tình bò vào nhà mình thôi chứ không chủ đích tấn công mình” - An nói.
“Sóng điện thoại, 3G ở đây thì chập chờn lắm, nhiều khi muốn bắt sóng phải đi 4km lên trung tâm xã. Có lần lên trên đó, sóng ‘ào’ về nhanh dữ, làm mình ‘sốc’ luôn” - An cười sảng khoái nói.
Lao động khiến một 'thiếu gia' An biến thành một người đàn ông trưởng thành. Ảnh: NVCC Thuận và An dành 4-5 tiếng mỗi ngày để làm việc trong vườn. Ảnh: NVCC Ba tháng sau ngày dọn lên rừng ở, mẹ An từ TP.HCM lên thăm. Thấy cảnh tượng như vậy, bà bật khóc, bắt các con về. Bà kêu: “Làm giàu gì mà thấy tụi bay khổ gần chết”.
Nhưng bà không biết rằng, lúc ấy Thuận và An đã cảm thấy “sung sướng” với cuộc sống mới rồi.
Nếu như Thuận sinh ra trong một gia đình làm nông từ nhỏ, thì An là một 'công tử' Sài Gòn đích thực. Từ một anh chàng lóng ngóng, chẳng biết làm gì, bây giờ cậu phải chẻ củi, bắc bếp, sáng dậy biết mò cơm nguội ăn - món ăn mà hồi ở nhà, cậu không bao giờ đụng tới. “Ở giữa rừng này, nếu không tự nấu hay ăn cơm nguội thì làm gì có gì mà ăn”.
Thời gian đầu mới về rừng, 2 đứa bị “sốc” vì mọi thứ không lung linh, mơ mộng như những gì mình hình dung. Bao nhiêu khó khăn ập đến, nhưng chưa bao giờ Thuận và An có ý định bỏ cuộc. Ngay cả lúc phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi để đầu tư.
Sau gần 2 năm “làm hùng hục”, bây giờ 2 bạn trẻ đã có 2 hécta mắc ca, 1 hécta cà phê, các loại bơ, sầu riêng, chuối chiếm 1 hécta. Còn 1 hécta gần suối, Thuận sắp trồng dược liệu trên đó.
Thuận bảo, cô trồng cây không hoá chất, không dùng thuốc trừ sâu, chỉ bón phân chuồng nên năng suất kém hơn người ta, nhưng vì thế mà công việc cũng không nhiều như thông thường. “Chủ yếu là công việc phát cỏ, tỉa tót, mỗi năm bón phân chuồng 1 lần. Mỗi ngày 2 đứa làm vườn khoảng 4-5 tiếng. Còn lại, thời gian dành để đọc sách, trò chuyện và đi đâu cũng bám riết lấy nhau”.
Ngoài những loại cây mang lại thu nhập, Thuận cũng trồng xen thêm cây rừng, chỉ vì muốn mình có một môi trường đa tầng tán, tốt cho hệ sinh thái về sau. Nhiều người đi qua hỏi tại sao lại trồng phong, bạch đàn, không thu hoạch được, cô không biết giải thích sao, chỉ nói “để lấy bóng mát”. Người ta kêu: “Trời, rảnh dữ!”
Khu vực gần suối Thuận dự định trồng dược liệu. Ảnh: NVCC Từ ngày về rừng, cuộc sống của Thuận và An thay đổi hoàn toàn. Hai đứa đều đen hơn, gầy hơn nhưng khoẻ ra. Hồi ở Sài Gòn, cứ dăm bữa nửa tháng, An lại ốm. Từ ngày lên rừng, cậu khoẻ lên trông thấy. “Lên đây 8-9h tối đã đi ngủ, sáng ra dậy sớm, ăn sáng, uống cà phê, rồi đọc sách. Cảm thấy mình sống chậm hơn, bớt phán xét, trưởng thành hơn, nhưng điều mà mình cảm nhận được sâu sắc nhất vẫn là hiểu được sự khổ cực của ba mẹ”.
Vì thế, bây giờ mỗi lần về Sài Gòn là An lại tìm ba mẹ tâm sự. Cậu thuyết phục ba mẹ lên rừng sống cùng mình. Ban đầu, mẹ An không mặn mà mấy chuyện rau củ sạch, nhưng sau dần bà bị thuyết phục và truyền cảm hứng từ 2 con. Bây giờ, những khi muốn nghỉ ngơi, bà lại lên căn nhà gỗ. Bà đã mua sẵn một miếng đất gần đó, sắp tới dự định chuyển về dưỡng già luôn.
Khi được hỏi Thuận mong muốn điều gì nhất bây giờ, cô nói: “Sau một thời gian, mình nhận thấy mình không thể sống một mình mãi như thế này được. Bọn mình cần có những người hàng xóm. Hai đứa đang mơ về việc sẽ có những người cùng chí hướng, cùng quan điểm sống với mình lên đây, cùng nhau xây dựng một cộng đồng. Thậm chí, sau này bọn mình có thể đón khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống ở rừng đích thực”.
Sau bao khó khăn thời gian đầu, hiện tại cả hai đang tận hưởng cuộc sống bình yên. Ảnh: NVCC Thuận mừng rỡ khoe, cuối năm nay 2 đứa sẽ có một gia đình hàng xóm gồm 2 vợ chồng và 2 đứa con chuyển về sống cùng. Đó cũng là điều mà Thuận và An trăn trở nhất nếu sau này có con.
“Bọn mình không lo về giáo dục, y tế hay cơ sở vật chất. Những đứa trẻ ở đây vẫn được đi học, trường học cách 4km. Nếu muốn, con có thể học online. Bây giờ, các khoá học trên mạng cũng rất nhiều, chỉ cần có kết nối Internet. Cái được lớn nhất là con mình sẽ được sống hoà mình vào thiên nhiên với những ký ức tuyệt vời. Duy chỉ có điều bọn mình lo nhất là con cần có bạn để giao tiếp”.
25 tuổi, sống ở nơi mà nhiều tay phượt chuyên nghiệp cũng phải thốt lên: “Sao lại chui được vào tận đây để ở?”, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Thuận và An chưa bao giờ nuối tiếc về quyết định của mình.
Thuận bảo, bây giờ có nhiều bạn trẻ thích lối sống thuận tự nhiên, bỏ phố về rừng, về quê để sống. “Có thể cuộc sống đó không đẹp lung linh như các bạn thấy trên báo chí hay mạng xã hội. Nhưng các bạn hãy thử đi. Vì bọn mình còn trẻ nên được phép sai. Sai thì mình sẽ làm lại".
Họ tổ chức một đám cưới nhỏ vào tháng 8 mới đây. Ảnh: NVCC Gần 2 năm ở rừng, Thuận và An có cơ hội đối thoại và chia sẻ với nhau nhiều hơn. Họ trưởng thành, sống chậm lại và bớt phán xét. Ảnh: NVCC Thuận trồng nhiều hoa quanh nhà. Ảnh: NVCC Từ khi về rừng, cả 2 đứa đều đen hơn, gầy hơn, khoẻ ra. Ảnh: NVCC Rau củ tự cung tự cấp. Ảnh: NVCC Đàn chó giờ đã lên đến 5 con. Ảnh: NVCC Họ hi vọng sẽ sớm có những người hàng xóm cùng chí hướng. Ảnh: NVCC 9x từng đi bar tới sáng, từ Sài Gòn về Khánh Hòa xây nhà, làm vườn
Từ Sài Gòn, chuyển về sống trong căn nhà nhỏ giữa bản làng cùng chú chó tên Tu Tu, thỉnh thoảng Thắng lại nghe tiếng gọi í ới của hàng xóm.
" alt="Cuộc sống giữa rừng sâu của 'công tử' Sài Gòn và vợ trẻ">Cuộc sống giữa rừng sâu của 'công tử' Sài Gòn và vợ trẻ
-
Nhận định, soi kèo New Caledonia vs New Zealand, 13h00 ngày 24/3: Tưng bừng bắn phá
-
Sorento là sản phẩm tiên phong cho xu hướng điện hóa của thương hiệu Kia tại Việt Nam. Mẫu SUV cỡ D này cũng là cái tên đầu tiên trong phân khúc cung cấp tùy chọn cấu hình động cơ hybrid kết hợp máy xăng và môtơ điện. Nhờ tổng hòa ưu điểm của hai hệ truyền động, Sorento hybrid sở hữu trải nghiệm vận hành khác biệt với nhiều đối thủ trong phân khúc xe gầm cao 7 chỗ. Hybrid - trải nghiệm công nghệ mới
Sorento hybrid là nét mới của hãng Hàn Quốc nhằm cập nhật xu hướng xe "xanh" tại thị trường Việt Nam. Cuối 2022, Trường Hải (Thaco), nhà phân phối của Kia bán ra hai phiên bản của Sorento hybrid, gồm HEV (không cắm sạc) và Plug-in hybrid (PHEV – cắm sạc ngoài). Cùng bản động cơ đốt trong truyền thống, hai bản hybrid đem đến trải nghiệm công nghệ mới cho người dùng mà không nhiều đối thủ trong phân khúc có được.
" alt="Kia Sorento hybrid">Kia Sorento hybrid