Nhận định, soi kèo KR Reykjavik vs Fylkir, 02h15 ngày 28/6: Tiếp tục mất điểm
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo AC Milan vs Cagliari, 2h45 ngày 12/1: Phong độ lên cao -
Tôi năm nay 50 tuổi. Thật tình tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa vì số phận và cuộc đời tôi quá cay đắng và gian truân. Tôi xin kể theo cảm xúc, mong mọi người đọc và thông cảm cho tôi! Con gắp thức ăn cho mẹ, bố thò tay bốc miếng thịt ném điTôi sinh ra ở vùng quê lam lũ nhưng gia đình tôi không phải làm nông như nhiều gia đình khác. Bố tôi làm cán bộ xã và sau làm cán bộ huyện, mẹ tôi buôn bán ngoài chợ nên cuộc sống gia đình tôi không khó khăn về kinh tế. Tôi lại là con út trong gia đình có 6 anh chị em nên luôn được yêu thương và cưng chiều!
Năm 21 tuổi, tôi được bố mẹ gả cho gia đình bạn của bố (cuộc hôn nhân không có tình yêu). Gia đình chồng tôi lúc đó cực kỳ khó khăn, phải nói là thiếu ăn.Từ một đứa con gái 21 tuổi đang sống trong gia đình đủ ăn đủ mặc, tôi phải chịu cảnh đi vay ăn từng bữa, bữa đói bữa no.
Chồng tôi đi làm thuê cho người ta, có lần chồng ốm, trong túi không có tiền tôi phải xin mẹ tiền để mua thuốc cho anh.
Sau cưới được mười ngày, tôi đã bị chồng đánh một trận thâm tím mặt mũi cả tuần không ăn được cơm. Lý do là có cô bạn tôi cưới, tôi xin đi trả nợ quà cưới cho bạn nhưng chồng không đồng ý.
Tôi nói, sao anh ích kỷ vậy. Cưới mình người ta đi quà, bây giờ người ta cưới mình phải đi trả chứ, anh không đồng ý em vẫn phải đi trả người ta.
Tôi chưa dứt câu thì anh ta nhảy vào đấm đá tôi túi bụi khiến tôi không đứng lên nổi. Uất ức nhất là bố chồng và cô em gái anh ta ở đó mà không một ai can ngăn, cứ đứng nhìn tôi như vậy.
Sau hôm ấy tôi đau đớn không ăn, không đi lại được. Tôi đem chuyện kể cho cô (em bố tôi -nv) chứ không nói với bố mẹ. Cô tôi khuyên nên chịu đựng chứ nói ra bố mẹ xấu hổ!
Tôi chỉ muốn bỏ ngay về nhà nhưng nghĩ đến bố mẹ, tôi lại cam chịu (thời của tôi nếu bỏ chồng thì gia đình nhục lắm đi đâu cũng bị cười chê).
Sau lần ấy tôi suy sụp tinh thần và càng ngày càng phát hiện ra tính xấu của chồng: Độc đoán gia trưởng, vũ phu và vô tâm.
Cho đến ngày hôm nay, sau 30 năm chung sống, tôi đã phải gánh chịu quá nhiều tủi nhục và đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Cứ mỗi lần không vừa ý hay ra ngoài bực bội gì là về nhà anh ta trút lên đầu vợ con. Tôi và các con luôn bị đánh đập.
Tôi bị đánh, các con thương mẹ nhảy vào can thì bị đánh tất hoặc con bị đánh tôi vào can cũng bị đánh như vậy. Chưa kể, nhiều lần anh ta say xỉn, ba mẹ con chạy như chạy nạn không thì bị chém chết!
Tôi luôn phải làm quần quật từ sáng sớm đến tối đêm nhưng vẫn phải lo cho gia đình đầy đủ, một mình chăm sóc con cái.
Kinh tế làm được như thế nào chồng tôi quản lý hết. Chi tiêu, mua bán hoặc cho ai tôi không có quyền can thiệp.
Trong nhà, ai ốm đau tôi luôn chăm sóc tận tình chu đáo. Chồng tôi ốm đi viện, tôi túc trực bên cạnh nhưng vẫn luôn bị chửi rủa ngay tại giường bệnh!
Chăm sóc cho gia đình như vậy nhưng khi tôi bị ốm nặng thì phải nhịn đói 2 ngày liền không một ai hỏi thăm. Chồng tôi không để mắt xem tôi sống hay chết, con cái thì không có nhà.
Có lần tôi bị gãy chân nhưng vẫn phải chống gậy đi lại làm lặt vặt và lo cơm nước, tôi không làm chồng tôi không cho ăn. Có bữa cơm, tôi chỉ ngồi ăn không, không được phép gắp thức ăn. Con tôi thương mẹ gắp cho mẹ miếng thịt vào bát, ông ấy còn thò tay vào bát tôi bốc miếng thịt ném đi.
Cay đắng là vậy mà tôi vẫn phải nhẫn nhục vì con, muốn cho con có cuộc sống gia đình không bị chia rẽ.
Tôi sinh được ba đứa con gái, cả ba lần sinh nở, tôi đều phải nuôi con một mình, không bao giờ được chồng chia sẻ hay đỡ đần lúc con ốm đau đi viện.
Mỗi lần con đi viện những người giường bên hỏi bố đâu sao không thấy thăm con tôi luôn phải nói dối bố đi làm xa. Hiện tại, con gái đầu của tôi đã đi lấy chồng, đứa thứ hai vào đại học, tôi muốn sống cho mình để những năm cuối đời được thanh thản.
Chúng tôi đã ly thân nhưng vẫn sống chung nhà, tài chính kinh tế chồng tôi quản lý nhưng lại không chi dùng cho con cái ăn học, tôi phải làm thêm đủ thứ để lo cho các con.
50 tuổi tôi biết, nếu có ra đi tôi vẫn chỉ có 2 bàn tay trắng và 3 đứa con. Nhưng nếu không chia tay, tôi phải làm gì để thay đổi? Xin các anh chị em xa gần cho tôi lời tư vấn chân thành. Xin trân trọng cảm ơn.
Lời đề nghị của bố chồng trước đám cưới khiến cô dâu trẻ uất ức
Trong ngày rước dâu, bố chồng yêu cầu chúng em diễn một “vở kịch” chỉ để thỏa mãn tính sĩ diện hão của ông.
"> -
Yến Nhi, nhà ở quận Cầu Giấy, đặt nguyện vọng 1 vào THPT Yên Hòa - ngôi trường năm ngoái lấy điểm chuẩn gần 8,5 mỗi môn, luôn nằm trong top 10 cao nhất của thành phố. Ngoài ra, em còn thi thêm lớp tiếng Trung, trường THPT chuyên Ngoại ngữ và chuyên Hà Nội-Amsterdam. Ăn uống, ôn thi lớp 10 giai đoạn nước rút như thế nàoHiện, Nhi học chính khóa vào buổi sáng, chiều ôn ba môn Toán, Văn và Tiếng Anh theo lịch của trường. Buổi trưa, nữ sinh lên thư viện để ôn bài. Buổi tối và cuối tuần, em học thêm bốn môn, tổng số buổi là 11, sắp tăng lên 12.
"Em được nghỉ duy nhất sáng chủ nhật, hôm nào cũng khoảng 21-22h mới rời lớp học thêm", Nhi kể. "Về nhà, em tự học, thường tới 1h sáng".
Bữa tối của Nhi diễn ra vào giữa các ca. Em hay mua bánh, những hôm tan sớm hoặc học online mới kịp về nhà ăn. Gần đây, Nhi thường xuyên đau đầu, người mỏi.
"Nhưng cũng không còn cách nào khác, em đặt nguyện vọng vào những trường top cao, nên phải cố gắng", Nhi nói.
-
Tôi tin rằng ở Việt Nam, số người ủng hộ mua nhà thay vì mua ôtô sẽ chiếm đa số. Bản thân tôi cũng là một người chọn ưu tiên mua nhà trước. Tất nhiên, tôi không hề phản bác gì những người chọn mua xe. Đơn giản vì tôi có thể chịu đựng được việc "khóa mình" ở một chỗ, đi xe máy, chịu nắng mưa, khói bụi để đi làm mỗi ngày. Cá nhân tôi không đủ kiến thức để lý giải giữa căn nhà và cái xe, đâu là "tiêu sản" hay "tài sản"? Nhưng có một điều mà kể cả những người ít học nhất cũng thấy được, đó là sau một thời gian ngắn, khoảng ba, bốn năm, những thứ như ôtô, điện thoại... chắc chắn sẽ mất giá ngay.
Còn nhà, đất hay vàng thì vẫn trơ trơ đó, dù có xuống giá chút ít nhưng vẫn không đến nỗi quá thấp như các tài sản khác. Cái nhà dù xuống cấp, dột nát, bán không được, thì tôi vẫn có thể để đó, rồi cuối cùng cũng có cách giải quyết. Điều đó chắc chắn dễ hơn là đi xử lý một cái xe cũ, lỗi thời và hư hỏng.
>> Mỗi năm thuê một chung cư mới dù thừa tiền mua nhà
Theo tôi, những suy nghĩ rất đơn giản và bình dân của đa số người Việt là mua nhà (hay mua đất) cho chắc. Chứ nói "mua xe, rồi sau đó sử dụng cái xe để nó đẻ ra tiền. Sau vài năm gì đó mới có lãi, đủ tiền mới mua nhà" thì nói thật là tôi không dám. Có lẽ tôi thuộc tuýp bình dân, không biết tính toán chăng?
Nói gì thì nói, tôi không ủng hộ kiểu sống YOLO, ưu tiên hưởng thụ trước như nhiều bạn trẻ bây giờ. Suy nghĩ "sống có một lần trên đời nên cứ thoải mái hưởng thụ" là một cách sống thiếu trách nhiệm với gia đình và nhất là thiếu trách nhiệm với chính bản thân.
Nếu bạn biết trước ngày mình chết thì quá dễ, sống sao cũng được. Nhưng nếu bạn sống thọ, đến già, lúc đó bao nhiêu tiền đã sắm sửa, ăn chơi lúc trẻ rồi, giờ không có tích lũy, thì bạn sống sao? Đến lúc đấy, ai cũng bệnh tật đủ thứ, bạn không có tiền thì dựa vào ai? Ấy là tôi giả định người không lập gia đình, không có con cái, chứ thêm nhiều trách nhiệm, gánh nặng đó nữa thì chắc tôi chẳng tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào?
"> Tôi mua nhà vì sợ 'ôtô ba năm mất giá'