Trong lòng Rose đang ngầm phán đoán,ệnQuyểnẢnhHậuGiớiGiảiTríTrọhcm.24h đây là một người đàn ông rất cuốn hút.
Một cánh đồng hoa tulip rộng lớn, cô gái mặc váy trắng đứng trên bờ, trong tay cầm một cái máy ảnh có giá trị, tạch một tiếng, ấn nhẹ nút chọn điểm để lấy nét, ghi lại hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi mình trần trong biển hoa.
Làn gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay, như những cánh bướm trắng đang nhảy múa, để lộ đôi giày vải thuần màu dính đầy bùn trên chân cô gái.
Mùa xuân se lạnh, trong cánh đồng hoa, cô và người đàn ông mình trần hình như đều không cảm thấy lạnh. Vì cái lạnh mà sống, thích ứng với cái lạnh mà sống, số trời đã định bị cái lạnh ăn mòn.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, trời tối dần, cô mới thu dọn chân máy ảnh, vác lên vai, quay người rời đi.
Người đàn ông mang theo nụ cười hấp dẫn và giọng nói trầm ấm: “Chụp lén rồi đi ngay à?”
Cô gái xoay người lại mỉm cười, mái tóc dài ngang lưng bị gió thổi tung bay, buông xuống bờ vai, lại mang một vẻ đẹp nhốn nháo đan xen vào nhau.
“Nếu không thì sao?”Cô cười mê hoặc, người đàn ông ngay lập tức bị lóa mắt.
Chụp trộm mà cũng còn hiên ngang được như vậy.
Nhưng nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt hiện ra vui vẻ: “Không bằng, tôi cũng chụp trộm lại…”
Không đợi Rose phản ứng, người đàn ông đưa điện thoại lên, quay camera về phía cô, nhanh chóng ấn nút, tiếng tách vang lên rất rõ rệt.
Cô đưa tay định giật lại, nhưng bị người đàn ông nhanh chóng tránh được, rồi cất điện thoại cẩn thận vào trong túi quần.
Nhìn thoáng qua người đàn ông cao trên 1m80, vạm vỡ, vóc dáng cường tráng, đặc biệt là khuôn mặt cương nghị và điềm tĩnh, Rose chỉ nghĩ đến một từ – dũng sỹ sắt đá.
Có điều, đó là một dũng sỹ không mặc áo.
Theo như cô thấy, làn da màu đồng bắt mắt, cơ bụng tám múi săn chắc, vẻ đẹp hoàn hảo trước mắt khiến cho Rose không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Người đàn ông này, rất hấp dẫn!
Cô lại lần nữa khẳng định lại cách suy nghĩ của mình.
“Chụp lén thì coi như hòa nhau rồi, còn nhìn trộm, thì tính sao đây nhỉ?” Người đàn ông không né tránh, đôi mắt nâu đồng vẫn nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.
“Hay là…” Nở một nụ cười yêu kiều, sóng mắt lấp lánh, “Tôi cũng cho anh nhìn lại nhé?”
Người đàn ông hơi sửng sốt, nụ cười ngây ngô, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói lời trêu chọc, “Tất cả người làm nghệ thuật đều giống cô vậy à?”
“Có lẽ vậy…”
Người đàn ông ngắm nhìn bầu trời, mở lời thăm dò, “Cùng nhau?”
“Được.” Cô cười, không che dấu được ý đồ của mình.
Người đàn ông lại vẫn như không phát giác.
“Cắt!” Cohen ở trước màn hình đứng dậy, tay vẫn cầm tai nghe, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói.
“Ok rồi!”
Tất cả các nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Thấy trời đã gần tối, nếu còn chưa quay xong đoạn lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa này, thì có nghĩa là ngày mai sẽ phải dựng lại cảnh quay, chỉ riêng chi phí thuê vườn hoa tulip này thôi cũng đủ làm người ta đau lòng rồi.
May mà thực lực của Dạ Cô Tinh quá tốt, Leo cũng không phải là người hữu danh vô thực.
Nhận lấy quần áo từ tay trợ lý, Leo nói lời cảm ơn bằng tiếng Pháp, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt hiện lên sự chân thành, “Diễn cùng cô rất thoải mái.”
Dừng bước, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng vậy, rất vui được hợp tác.”
“Cô em, đang làm gì vậy?” Johnstone đột nhiên chen vào giữa hai người họ, bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở đó, không thấp hơn Leo là bao.
Dạ Cô Tinh không nhìn cô ta, liền quay người đi.
Johnstone đi theo, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn tránh được, “Này! Cô chạy cái gì.”
Không quay đầu, mắt không liếc nhìn, chỉ lưu lại một cái bóng hình mảnh mai sang trọng.
Trương Á mang bình nước đi theo, không quên nhìn Johnstone một cái đầy đồng tình.
“Chết tiệt!” Tức giận vì xấu hổ, hét lên, một chân đá lật ngửa ghế.
Leo vô thức nhếch môi.
“Anh cười cái gì?” Johnstone trợn mắt lên.
“Đương nhiên là cười chuyện đáng cười.”
“Anh nói ai nực cười?!”
“Có liên quan đến cô không?”
“Anh.”
Leo mỉm cười, “Samnor đừng vội mà lên mặt.”
Đôi mắt nheo lại, sắc mặt thoáng hiện mối nguy hiểm, “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà đụng vào cô ấy, cẩn thận mất mạng như chơi.”
Người đàn ông chỉ cười, “Cũng cùng câu nói ấy, tặng lại cho cô. Không cần cảm ơn.”
…
“Tiểu Á!”
“Dạ? Chị Cô Tinh, chị gọi em?”
“Nghĩ gì vậy? Cả ngày không tập trung…”
Trương Á cau mày, do dự một lúc mới mở lời: “Chị Cô Tinh, chị nói cái cô Samnor đó, là như thế nào?”
Dạ Cô Tinh cau mày, quả nhiên cô nhóc này có điều muốn nói.
“Em… em nghe mọi người trong giới nói, cô ta, cô ta là người song tính.”
Phía Trung Quốc đóng cửa, bãi xe Tân Thanh chật cứng, anh Trung và hơn 1.000 tài xế khác phải dừng ở khu phi thuế quan Pác Luống (xã Tân Thanh). Đoạn đường chưa đầy 10 km từ khu phi thuế quan Pác Luống lên tới cửa khẩu Tân Thanh, hàng dài container nối đuôi nhau nằm im trên đường quốc lộ. Các tài xế chịu cảnh thiếu thốn, ăn ngủ tại chỗ để trông coi hàng hóa và nhích xe lên cửa khẩu.
Dừng thông quan, các cửa khẩu tỉnh Lạng Sơn quá tải
Tính đến sáng 18/12, theo thông tin từ Sở Công Thương tỉnh Lạng Sơn đã có hơn 4.800 xe container nằm chôn chân tại các cửa khẩu Tân Thanh, Hữu Nghị, Chi Ma. Từ ngày 8/12, phía Trung Quốc đã thực hiện tạm dừng hoạt động xuất nhập khẩu hàng hóa qua cặp cửa khẩu Chi Ma - Ái Điểm (huyện Ninh Minh, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc).
Những ngày tiếp sau đó, năng lực thông quan tại các cửa khẩu từ Việt Nam sang Trung Quốc chỉ còn khoảng vài chục đến 200 xe. Có ngày không xe nào sang được khi khu vực cửa khẩu nước bạn đóng chặt.
Khu vực đường phân quản giữa Việt Nam và Trung Quốc đóng cửa im lìm.
Phần lớn mặt hàng xuất khẩu là nông sản được chở từ các tỉnh Đồng Tháp, Bình Định, Bình Thuận, Tiền Giang... Có những xe đã nằm chờ gần 20 ngày vẫn chưa được trả hàng. Nhiều nhất là cửa khẩu Tân Thanh với 2.842 container, chủ yếu là khu vực bến xe Bảo Nguyên (sát cửa khẩu), khu phi thuế quan Pác Luống và một phần xe nằm dọc trên đường. Cửa khẩu Hữu Nghị đang tồn 1.312 xe, chủ yếu nằm trong bãi Dốc Quýt.
Tại khu vực bến Dốc Quýt - nơi chờ xe lên cửa khẩu Hữu Nghị - nhiều xe nằm từ ngày 7/12 đến nay chưa xuất bến. Lực lượng chức năng gồm công an, biên phòng, y tế... có mặt 24/24h để giữ trật tự và an toàn khu vực bến bãi. Do các tài xế đến từ nhiều nơi, việc kiểm soát trong thời điểm dịch bệnh rất quan trọng. Đều đặn 3 ngày một lần, các tài xế được làm xét nghiệm Covid-19 để đảm bảo sức khỏe.
8h sáng, tài xế Trần Khánh Trung nặng nhọc mở cửa sau của container để khí lạnh được lưu thông. Chạy hơn 1.700 km từ Cao Lãnh (Đồng Tháp) lên đến cửa khẩu Tân Thanh xuất hàng, hai tài xế được trả công 6 triệu đồng/người. Chuyến này container của anh chứa 35 tấn xoài keo. Trước khi đi, anh Trung dự tính khoảng 2 ngày là xong việc. Từ giờ đến Tết, anh cố thêm đôi chuyến nữa là "ấm cái bụng".
"Chạy gần đến Lạng Sơn rồi thì anh em trên này gọi điện nói tắc biên. Cũng chẳng quay đầu được nữa nên chúng tôi cứ đánh xe lên rồi nằm bãi chờ. Năm nào chẳng tắc, nhưng cứ nghĩ dăm hôm rồi thông như mọi lần chứ không nghĩ lâu như này", anh Trung kể.
Xe của anh vẫn còn nằm dưới bãi phi thuế quan, cách cửa khẩu Tân Thanh chừng 8 km. Tính đến sáng 18/12, khu vực này có tới hơn 1400 xe nằm chờ trong tổng số 2.842 xe tắc ở khu vực cửa khẩu Tân Thanh.
Do đặc thù mặt hàng là xoài keo, anh Trung phải chạy máy lạnh để giữ nhiệt ở mức ổn định 6-8 độ C để bảo quản. Mỗi ngày, anh chi từ 800.000 đồng đến 1 triệu đồng tiền dầu chạy máy. Đó là hoàn cảnh chung của hàng nghìn tài xế đang kẹt tại các cửa khẩu thuộc tỉnh Lạng Sơn, khi mặt hàng xuất khẩu tại đây chủ yếu là nông sản như mít, xoài, thanh long, dưa hấu...
Nếu bảo quản không tốt hoặc thời gian trong thùng lạnh quá lâu, chất lượng hàng sẽ giảm, thanh long bắt đầu héo, mít đen vỏ ngoài, xoài bị chín... thậm chí là hỏng, phải vứt bỏ.
35 tấn xoài keo của anh trung khi nhập còn xanh, đến nay đã bắt đầu đổi màu vỏ. Ngày nào các tài xế như anh cũng phải mở thùng để kiểm tra hàng hóa. Đôi lúc họ phải bổ ra thử xem hoa quả đã chín đến mức nào. "Tốc độ này mà nhích lên được Tân Thanh chắc thêm chục ngày nữa. Khi ấy thì hoa quả chín hết, có khi còn hỏng quá nửa", mân mê những quả xoài còn lạnh trên tay, anh Trung nói.
Nếu tình trạng ùn ứ tiếp tục kéo dài, anh có khả năng phải bù lỗ cho container hàng lần này. "Giờ thì còn tính gì tiền lương nữa, coi như hết sạch rồi. Kho xoài keo mà chín hỏng thì chỉ có nước bán nhà để đền hàng. 35 tấn hàng tính sơ cũng 200-300 triệu rồi", anh Trung bơ phờ nói.
Xe chở hàng được phân làm hai loại: hàng nóng và hàng lạnh. Xe lạnh có động cơ làm lạnh, giữ được hoa quả lâu hơn, chừng trên 10 ngày. Xe nóng là các xe để hở, thời gian bảo quản nông sản ngắn. Đối với các phương tiện này, cơ quan chức năng tại các bên đỗ sẽ ưu tiên thủ tục để được đi trước. Tuy nhiên vì lượng xe thông quan mỗi ngày tại khu vực cửa khẩu Tân Thanh rất thấp, có ngày cửa khẩu đóng hẳn, không có xe qua nên nhiều xe chở hàng nóng cũng đã đợi cả tuần nay. Trong cái nắng hanh những ngày giữa tháng 12, nhiều xe mít đã chín nức mùi thơm lại càng khiến những tài xế thêm nỗi lo canh cánh.
Các xe chở nông sản không sử dụng máy lạnh được ưu tiên đi trước nhưng vẫn nằm tắc trên đường vào cửa khẩu Tân Thanh.
Nỗi lo hàng hóa hư hỏng không chỉ của riêng mình anh Trung mà của tất cả tài xế đang mắc kẹt tại khu vực cửa khẩu này. Ròng rã nhiều đêm, họ thức tới khuya để nhích từng mét đưa xe về khu vực bãi đỗ gần cửa khẩu. Xe vào bãi sẽ phải chịu mức thuế 400.000 đồng/ngày. Nhưng nhiều ngày liên tiếp, họ vẫn chẳng biết khi nào thì có thể thông quan.
Cứ vừa nhích xe được khoảng 2-3 m, anh Hoàng Hải lại lùi về chiếc giường nhỏ phía sau ghế lái để ngồi nghỉ. Hai tuần qua, khu vực chưa đầy 2 m2 trở thành nơi sinh hoạt, nghỉ ngơi của anh. Xe của anh đến Lạng Sơn từ ngày mùng 4, đến nay đã được nửa tháng, anh còn 1 km nữa mới tiến xe vào đến bãi Tân Thanh.
"Cứ tiến xe vào bãi trước đã còn ngày nào thông quan được thì chưa biết", anh Hải nói. Nam tài xế cũng cho biết thêm thông thường với mỗi chuyến đánh hàng từ Tiền Giang lên cửa khẩu, anh được trả 7 triệu tiền công. Nhưng chuyến này bù tiền bến bãi, tiền dầu chạy máy để giữ lạnh cho nông sản cũng ngốn gần hết phần tiền công ấy.
Hàng nghìn tài xế ăn ngủ tại chỗ để trông hàng và chờ thông quan
14h, các tài xế xếp hàng chờ tại khu vực tắm dịch vụ trong bãi xe. "Tầm này nắng nhất ngày, tranh thủ đi tắm cho đỡ lạnh", anh Trung nói. Trước cửa có treo biển 25.000 đồng/lượt, đây là giá cho một xô nước nóng và một xô nước lạnh. Dịch vụ này chỉ mới được mở gần đây, khi những người tài xế đã phải "nhịn tắm" nhiều ngày.
Còn với những tài xế đang cho xe nằm chờ trên đường thì không có cơ hội được sử dụng dịch vụ đó khi họ phải ở lại xe trông hàng và không có phương tiện di chuyển. Việc ăn uống, tắm rửa những ngày này cũng bớt quan trọng khi nỗi lo về hàng hóa đang đè trên vai họ.
- Trung, tối ăn với tụi này không?
- Xe bên đây còn hai con cá ướp muối thôi. Em ra mua thêm bó rau góp vào tối ăn chung nhé.
Anh Trung đáp lại lời người tài xế xe hàng kế bên. Kẹt trong bãi phi thuế quan cạnh nhau cũng chục ngày, họ đâm ra quen biết. Thỉnh thoảng lại xin nhau quả ớt, quả chanh, hôm nào hết thức ăn mấy người tài xế lại góp vào nấu ăn chung cho tiết kiệm. Hàng thực phẩm lưu động được mở mới đây nhưng họ cũng chỉ mua thêm ít rau củ vì giá cả đắt đỏ.
Chạy xe đường xa, những tài xế lâu năm đã quen mang theo dụng cụ nấu nướng để tiết kiệm chi phí. Bếp ga du lịch, gạo, cá ướp muối, trứng... thường được trữ trên khoang lạnh của container. Tuy nhiên thực phẩm chỉ đủ cho 4-5 ngày đường. Họ không ngờ lần này mắc kẹt quá lâu.
"10.000 đồng/bình nước, dùng cho cả ăn uống, đánh răng rửa mặt. Rồi tiền ăn, tiền bến bãi... không tiết kiệm từng đồng thì tiền đâu mà bù vào được", anh Trung nói.
Ra khỏi khu vực bến bãi, hàng dài xe chở hàng nằm nối nhau dọc đường B2 để vào cửa khẩu Tân Thanh. Nhóm tài xế chở hàng nóng đến Lạng Sơn từ 5 ngày trước. Với những mặt hàng không bảo quản lạnh, thời gian chờ hàng ngắn hơn nên họ được ban quản lý bến xe ưu tiên thủ tục cho đi trước. Thế nhưng vẫn phải chịu cảnh dậm chân tại chỗ khi khu vực cửa khẩu đã hết chỗ dồn xe.
"Xe này không chạy dầu để làm lạnh nên công ty hoặc các thương lái không trả thêm chi phí gì cả. Toàn bộ là các tài chịu hết", một lái xe trong nhóm nói.
Còn cách khu vực cửa khẩu chừng 1 km là nhóm của tài xế Nguyễn Văn Hoàng. Chạy xe từ Bình Định, chở hơn 20 tấn thanh long, ông Hoàng đã trong cảnh mắc kẹt này được nửa tháng. Vì nằm giữa đường nên xung quanh không có dịch vụ tắm rửa hay bán thực phẩm, nước sạch như trong bến bãi.
200 lít nước ông trữ trong thùng dưới gầm xe là nguồn nước dùng ít ỏi trong những ngày này. Đi cùng ông Hoàng là tài xế Hồ Văn Thìn. Hai người đàn ông thay nhau người trông xe, người chợp mắt. Khoang lái 2 m2 với tấm đệm chỉ đủ một người nằm phía sau cánh lái trở thành nơi ngủ nghỉ của họ đã nhiều ngày.
Cùng góp gạo thổi cơm với ông Hoàng còn có xe của của ông Phạm Văn Nhân ngay cạnh đó. Những người đàn ông từ Phan Thiết, Bình Định, Đồng Tháp... mỗi người một nơi rồi quen thân nhau từ lúc cùng chịu cảnh ùn ứ.
"Có ngày nhích được vài mét, hôm thì nằm im vì trên cửa khẩu họ đóng. Những xe ở đây đều kẹt gần hai chục ngày rồi. Dân lái xe chúng tôi thì xuề xòa nên dễ chơi với nhau. Anh em thì đều cảnh thiếu thốn nên đồ ăn uống ai có gì góp nấy ăn cho vui", ông Nhân nói.
Ông Nhân kể những người tài xế ở đây ít thì 2-3 ngày, nhiều thì cả tuần nay chưa tắm vì thiếu nước. Thế nhưng chuyện tắm gội cũng không khiến ông bận tâm bằng hàng hóa. Ngày nào xe của ông Nhân cũng chạy máy lạnh để bảo quản 20 tấn thanh long đến nay đã chớm héo. Nhiều hôm sốt ruột, người đàn ông lớn tuổi liên tục kiểm tra nhiệt độ rồi lại xem đến những thùng hàng.
Làm lái xe đã lâu năm, ông Nhân nhiều lần chứng kiến cảnh tắc biên kéo dài. "Anh em nào chạy cho công ty thì công ty chịu. Ai chạy ngoài, ôm hàng thì đồng lương chẳng còn lại phải lo thêm bù lỗ. Hàng mà hư hỏng có ông chịu 200-300 triệu là chuyện bình thường. Người thì đi vay, người bán nhà đi để đền", ông Nhân tâm sự.
"Chưa có năm nào tắc lâu vậy này. Tưởng kiếm thêm chút tiền sau Covid-19 về ăn Tết với gia đình cho ngon nhưng tình trạng này thì xong chuyến hàng chắc nghỉ dài luôn chứ chạy gì nữa", ông Nhân nói trong lúc nằm nghỉ trên chiếc võng mắc tạm trong khoang lái.
Buổi tối trên vùng cao, nhiệt độ chênh lệch nhiều so với ban ngày, nhóm tài xế tranh thủ nhóm lửa rồi ngồi sưởi ấm. Chưa biết khi nào sẽ được thông quan cũng không thể làm gì để giải quyết tình trạng hiện tại, họ chỉ còn cách nằm chờ rồi phó mặc chuyến này cho may rủi.
Chiều 18/12, Phó thủ tướng Lê Văn Thành yêu cầu các bộ, ngành và UBND các tỉnh, thành tiếp tục thực hiện nghiêm ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng về việc thúc đẩy sản xuất, lưu thông, tiêu thụ và xuất khẩu nông sản trong bối cảnh phòng, chống dịch Covid-19.
Đối với Bộ Công Thương, Phó thủ tướng yêu cầu tiếp tục đàm phán với các bộ, ngành, địa phương phía Trung Quốc để tăng thời gian thông quan tại cửa khẩu, tạo thuận lợi cho hoạt động xuất khẩu nông sản Việt Nam; chủ động nắm bắt tình hình xuất nhập khẩu, thông quan hàng hóa và các vấn đề phát sinh tác động đến hoạt động giao nhận, thông quan, xuất nhập khẩu hàng hóa để có giải pháp xử lý phù hợp.
Trong khi các bãi xe quanh khu vực cửa khẩu đã quá tải nhiều ngày, lượng xe container vẫn tiếp tục dồn về tỉnh Lạng Sơn. Ngày 17/12 thống kê được 4.785 xe nằm chờ, đến ngày 18/12 tăng thêm 46 xe nữa.
Gần đây, NSND Công Lý gây ấn tượng khi tham gia trong phim Hoa hồng trên ngực tráivà Hương vị tình thân những tập đầu tiên. Hiện NSND Công Lý là Phó giám đốc Nhà hát Kịch Hà Nội.
Thành công trong sự nghiệp nhưng NSND Công Lý lại khá lận đận đường tình duyên. Anh trải qua 3 đời vợ, vợ đầu là một BTV của VTV, vợ hai là MC Thảo Vân và vợ hiện tại của NSND Công Lý là Ngọc Hà kém Công Lý 15 tuổi, từng vào top 10 Hoa hậu Du lịch 2008. Cô hiện là phóng viên mảng văn hóa - giải trí của một tờ báo điện tử.
Sơn Hà
NSND Công Lý: 'Tôi không có yến để nấu ăn như vợ khoe đâu!'
“Ở phim mới tôi có thể mặc bất cứ thứ gì và ngồi đâu cũng được, chứ không cần tốn hàng tiếng đồng hồ để hóa trang và chuẩn bị phục trang như trong Hướng dương ngược nắng”, NSND Công Lý chia sẻ thêm về vai diễn mới.
Xuất hiện ở Việt Nam từ năm 2015, nhóm Năng lượng gốc (NLG) quảng cáo có khả năng chữa bách bệnh, kể cả ung thư, giúp con người trở lại tuổi thanh xuân, thậm chí giải quyết được các vấn đề môi trường, nông nghiệp, hoà bình thế giới…
NLG đã lôi kéo được hàng chục ngàn người tham gia. Nguy hiểm hơn, các chiêu trò của NLG khiến nhiều người bệnh dừng điều trị y tế, bài trừ bác sĩ.
Nhiều gia đình đổ vỡ vì mâu thuẫn quan điểm về NLG. Họ cùng có chung một câu hỏi: Tại sao NLG vẫn ngang nhiên hoạt động, thách thức các cơ quan hành pháp? Tại sao một người đàn ông đang sống ở Mỹ có thể điều khiển và “móc túi” được hàng ngàn người Việt?
Nhóm PV
Tại sao một người ở tận bên Mỹ lại có thể quản lý và lôi kéo được hàng ngàn người Việt tham gia, ngồi truyền năng lượng cho nhau mỗi ngày? Ai là người đã tổ chức, thu tiền những chuyến đi cho hàng nghìn người Việt sang Thái Lan, Malaysia học NLG của "chú Phúc"? Mời độc giả đón đọc bài 3: Tiến sĩ, bác sĩ làm ‘chân rết’, tung hô năng lượng gốc
Nhóm năng lượng gốc xưng chữa bách bệnh, lừa tiền cả người giàNhóm năng lượng gốc (NLG) quảng cáo có khả năng chữa bách bệnh, kể cả ung thư, giúp con người quay trở lại tuổi thanh xuân, thậm chí giải quyết được các vấn đề môi trường, nông nghiệp, hoà bình thế giới…" border="0"/>
评论专区