Công nghệ

NSND Mỹ Uyên lấy đà tát Quang Sự, cả đoàn phim nghe rõ tiếng 'bốp'

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-04-29 15:32:06 我要评论(0)

Trong Trạm cứu hộ trái timtập 16 lên sóng tối 15/4, bà Xinh (NSND Mỹ Uyên) đã giáng cho con trai một việt nam - thái lan hôm nayviệt nam - thái lan hôm nay、、

Trong Trạm cứu hộ trái timtập 16 lên sóng tối 15/4,ỹUyênlấyđàtátQuangSựcảđoànphimngherõtiếngbốviệt nam - thái lan hôm nay bà Xinh (NSND Mỹ Uyên) đã giáng cho con trai một cái tát mạnh khiến Nghĩa (Quang Sự) ngã xuống ghế. Trong clip hậu trường vừa được VTV chia sẻ, có thể thấy Quang Sự đã bị đàn chị tát thật, tiếng "bốp" nghe rõ. 

Cả ê-kíp giữ hiện trường không tiếng động để NSND Mỹ Uyên tập trung cho phân đoạn khó. Nữ nghệ sĩ nhập vai và khóc không cần đến sự hỗ trợ nào của kỹ thuật để vào set quay. Tuy nhiên, vì trường đoạn này có lời thoại dài nên cả Quang Sự và NSND Mỹ Uyên đôi lúc phải dừng lại để nghe người nhắc thoại. 

Trước đó, Quang Sự tiết lộ cảnh bị NSND Mỹ Uyên tát là thật. Vì phải phục vụ cho nhiều góc máy khác nhau nên anh phải nhận 3-4 cái tát từ NSND Mỹ Uyên. Nam diễn viên nhận định khi xem cảnh này khán giả sẽ rất hả hê.   

quang-su-my-uyen

Khi hoàn thành cảnh quay, NSND Mỹ Uyên tiếp tục ngồi khóc vì chưa thể thoát vai. Một nhân viên đoàn phim phải đưa khăn giấy để cho nữ diễn viên lau nước mắt. Trong phim, NSND Mỹ Uyên vào vai bà Xinh, mẹ Nghĩa. Bà yêu thương Ngân Hà (Hồng Diễm) như con gái và luôn tìm cách ngăn cản con trai trả thù khi biết được sự thật. Đây cũng là vai diễn lấy đi nhiều nước mắt của NSND Mỹ Uyên.   

Quỳnh An
Clip: VTV  

Tâm sự của nam diễn viên đang bị ghét nhất màn ảnh ViệtDiễn viên Quang Sự chia sẻ bản thân anh cũng sốc với vai Nghĩa từ lúc đọc kịch bản. Anh luôn theo dõi những phản ứng của khán giả khi phim lên sóng dù hầu hết đều nhận xét vai diễn của mình quá ác.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Tiêu Diệu nghĩ nghĩ, mở cửa xe.

Trịnh Khôn ngồi lên xe, có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Diệu, vốn cho rằng còn phải tốn một phen tài năng giải thích mới có thể lên xe, không nghĩ tới Tiêu Diệu lại dễ dàng đáp ứng cho hắn cùng ngồi chung như vậy.

Qua ánh đèn xe, Trịnh Khôn nhìn sườn mặt nhàn nhạt của Tiêu Diệu, không cóbiểu cảm gì, mười ngày nay ở chung, hắn cùng Tiêu Diệu nói chuyện khôngvượt quá ba mươi câu, nếu hỏi Trịnh Khôn ở trong lòng hắn Tiêu Diệu làngười thế nào, hắn nhất định sẽ trả lời, Tiêu Diệu giống như người máy,không thích nói chuyện, không cười, không có cảm tình, không tín nhiệmbất kỳ ai.

Nàng không giống một cô gái mười tám, mười chín tuổi,cũng không giống người bình thường, rất khó tưởng tượng loại tính cáchnày của nàng là ở trong hoàn cảnh nào dưỡng thành.

Bất quá đốivới Tiêu Diệu, hắn không có cách nào soi mói, ngày đó chiến đấu cùngtang thi cao cấp tại trấn Hoài Vũ, tinh thần của hắn bị vây trong trạngthái điên cuồng, khi đó hắn cho rằng bản thân đã chết, đau đớn mãnh liệt khiến hắn cho rằng mình đã đến địa ngục, hắn không nghĩ tới mình trongđêm hôm còn có thể tỉnh lại, còn có thể lại nhìn thấy ánh trăng, còn cóthể cùng người khác nói chuyện, lúc Tiêu Diệu truyền máu, băng bó, bôithuốc cho hắn, hắn đều cảm giác được. Sau đó tuy rằng Tiêu Diệu không từ mà biệt, nhưng ở trong lòng hắn, Tiêu Diệu đã cứu hắn từ trong móngvuốt tang thi, còn truyền rất nhiều máu, mất rất nhiều tinh lực trị liệu cho hắn, phần ân tình này thật sự rất nặng, không thể không báo đáp.

Hắn lại không biết, máu Tiêu Diệu truyền cho hắn là của Đường Kim Đống,trước khi Tiêu Diệu cứu hắn còn định chém đứt tứ chi, khoét đầu óc củahắn...

Lúc mới ra khỏi tỉnh S, Trịnh Khôn còn coi Tiêu Diệu làmuội muội mà đối đãi, lòng tràn đầy mong muốn chiếu cố nàng, sau này hắn mới phát hiện Tiêu Diệu đích xác không cần hắn chiếu cố, cho nên chậmrãi hắn lại đem Tiêu Diệu trở thành một người trưởng thành độc lập.

"Ngươi gần đây có liên hệ được với người tỉnh khác không?" Tiêu Diệu đột nhiên hỏi.

"Mười hai ngày trước có thông qua một cuộc điện thoại, là gọi cho cha ta, tín hiệu truyền tin không tốt lắm, chỉ nói được vài câu liền bị ngắt."Trịnh Khôn nói.

"Không biết tình huống các tỉnh khác thế nào..."Tiêu Diệu nhíu mày nhìn bản đồ Trung Quốc trong tay, đã qua hơn hai mươi ngày kể từ lần phóng xạ đầu tiên, kiếp trước khi phóng xạ xảy ra, nàngđều trốn trong trường học, không hề biết được tình huống bên ngoài. Saunày khi nàng tới được căn cứ số bảy, mạt thế đã thành kết cục đã định,tỉ lệ biến dị của tang thi khi đó đã sớm đạt tới 70%, lúc đó hẳn là mọidị năng giả đều đã thức tỉnh, nên tang thi biến dị cũng đều biến dị,nhiều thành phố đều bị tang thi cùng động vật biến dị khủng bố chiếm cứ, hai đại quân khu phương bắc, bộ đội các địa phương cùng với các tổ chức có năng lực y theo điều kiện của bản thân, hợp thành vô số tiểu căn cứ.

Văn minh nhân loại bỗng chốc lui lại gần trăm năm, điện lực, thuỷ lợi, máymóc cùng với các sản phẩm khoa học kỹ thuật cao cấp hơn phân nửa khôngcách nào sử dụng.

Tin tức các nơi không đối xứng, rất nhiều căncứ tin tức bế tắc, đa số người may mắn còn tồn tại đều không biết rõ vềnăng lực, số lượng, vị trí phân bố của tang thi, càng không biết gì vềkháng thể cùng phân loại dị năng. Bọn họ không biết nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm, không biết nước trong sông còn có thể uống hay không,động vật không bị biến dị còn có thể ăn hay không, không biết chính phủcó còn tồn tại hay không, thậm chí đến nửa năm sau phóng xạ vẫn còn cóngười hoang mang không biết bị tang thi cắn trúng đến cùng có bị biến dị hay không.

Đời này, bởi vì thời gian phóng xạ bùng nổ chưa lâu,các căn cứ loại nhỏ vẫn còn chưa hình thành, quân đội cũng đều dùng hình thức chỗ tránh nạn lâm thời thu dụng người sống sót, đi qua hai tỉnh,người sống sót Tiêu Diệu gặp được đều giống như ruồi bọ không đầu chạytrốn toán loạn, bọn họ hoàn cảnh hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnhxung quanh, cho nên Tiêu Diệu cũng vô pháp từ trong miệng bọn họ ngheđược tình huống cụ thể của tỉnh khác.

" alt="Truyện Tận Thế Ca" width="90" height="59"/>

Truyện Tận Thế Ca