- Trước thông tin về sự việc một nam sinh gốc Việt 15 tuổi tự tử do mắc bệnh trầm cảm, Trần Thị Diệu Liên - tân sinh viên ĐH Harvard - đã có một bài viết cảnh báo về mức độ nguy hiểm của vấn đề sức khỏe tâm thần ở người trẻ.Dưới đây là toàn bộ những chia sẻ của Diệu Liên:
Sáng nay, mình vừa đọc một bài báo viết về một nam sinh 15 tuổi "vui tính, hài hước, sống chan hòa với mọi người" tự kết thúc cuộc sống của mình và để lại bức thư để làm lời cảnh tỉnh cho mọi người.
Chủ đề này chạm đúng vấn đề mình đang quan tâm, về vấn đề sức khỏe tâm thần nói chung và rằng việc học sinh, sinh viên có thể tự kết thúc cuộc đời thực và gần hơn chúng ta tưởng. Điều đáng nói là quyết định tự tử đáng lẽ đã có thể được thay đổi nếu mọi người thực sự chấp nhận rằng những câu chuyện tự tử không chỉ là những câu chuyện xa vời trên báo!
Mình viết bài này với một niềm hy vọng rằng mọi người, đặc biệt là những người có vai trò về giáo dục, có cái nhìn khác hơn về vấn đề này. Đặc biệt, khi nó liên quan đến tính mạng con người.
Không kể ngữ cảnh để làm lộ tên trường, mình đã tận mắt chứng kiến một nữ sinh đứng trên tầng cao của lan can, gào thét chực nhảy xuống. Xung quanh là một số người nắm tay, nắm chân để can ngăn. Chuyện xảy ra đã nhiều năm và mình chỉ nhìn thấy từ xa nhưng đó là hình ảnh đầu tiên khiến mình nhận ra rằng tự tử không chỉ ở trên báo.
Một lời nói mà mình nhớ mãi của người chủ trì buổi trò chuyện về sức khỏe tâm thần cho sinh viên năm nhất ở Harvard: “Có lẽ bây giờ các em cảm thấy những điều chia sẻ bây giờ là xa vời, rằng chắc mình chẳng bao giờ gặp đâu. Chị cũng đã từng nghĩ vậy, cho đến khi một trường hợp với bạn cùng phòng chị xảy ra...”
Mình nhớ vì thực sự đã có vấn đề xảy ra với bạn cùng kí túc xá của mình. Đó là một người bạn hòa đồng, rạng rỡ với bạn bè, và đang vui vẻ với hoạt động ngoại khóa của mình. Vậy mà, giữa đêm, cảnh sát của trường phải mở cửa vào phòng để đảm bảo rằng bạn không có hành động tự hại bản thân. Lúc đó, mình mới biết rằng bạn đã có những lần có ý nghĩ tự tử. Mình thực sự bất ngờ. Càng bất ngờ hơn khi 2 tuần sau người bạn đó phải nhập viện để theo dõi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lúc đó, mình hoang mang rằng tại sao một cuộc sống cân bằng đến thế vẫn có thể dẫn đến ý định tự tử? Rằng nếu một người cứ luôn vui vẻ thì làm sao có thể biết và ngăn chặn ý định tự tử của họ? Rằng còn bao nhiêu người cũng đang tạo nên lớp vỏ bọc vững chãi mà bên trong đang vỡ vụn ra từng mảnh? Làm sao để đưa tay ra giúp họ?
Mình vẫn đang tìm kiếm những câu trả lời. Nhưng mình nghĩ, bước đầu tiên để giải quyết một vấn đề luôn là chấp nhận rằng vấn đề đó thực sự tồn tại.
“Rất khó để có thể ngăn chặn nó (sự tử tự của học sinh và ý nghĩ tự sát) nếu không biết rằng nó đang tồn tại. Vì vậy, những người giáo dục không nên e ngại trò chuyện về vấn đề tự tử - bởi vì ngăn chặn nó bắt đầu với việc “hỏi một câu hỏi”” - David Jobes, lãnh đạo của Suicide Prevention Lab ở Catholic University,Washington, D.C.
Sau đây là những hiểu lầm về tự tử mà mọi người cần biết (dịch vắn tắt):
1. Nói về tự tử là thúc đẩy tự tử:
Thực ra, càng thẳng thắn về vấn đề này càng tốt.
Dù bạn có hỏi hay không thì ý nghĩ đó đã tồn tại sẵn trong đầu của người đó rồi. Và hỏi han, cởi mở để giúp người đó giải tỏa những băn khoăn là cần thiết.
Ví dụ cho câu hỏi thẳng thắn: 'Sounds like you're really down, have you thought about taking your life?'
Vì mình không rành về tâm lí nên không biết dịch sang tiếng Việt như thế nào cho phù hợp.
2. Chúng ta không thể ngăn chặn sự tự tử:
Những người nói về tự tử không thực sự muốn chết. Họ đang cho những người xung quanh rất nhiều những dấu hiệu, những cảnh báo, những thông tin rằng đây là việc thực ra họ không muốn làm. Tuy nhiên, cần có người hiểu và tìm kiếm sự trợ giúp phù hợp cho họ (theo mình nghĩ là các chuyên gia tâm lí, tâm thần).
Một số dấu hiệu có thể là sự trầm buồn, sự thiếu tập trung, cảm giác không thích bản thân nữa. Mất ngủ cũng là dấu hiệu đáng lo. Những dấu hiệu khác có thể là dễ cáu gắt, rời xa mọi người.
Và điều thực sự rất quan trọng là: rất nhiều người có những dấu hiệu trên không có ý định tự vẫn. Khi những triệu chứng đó dồn nén, dâng trào trong đầu, họ mới suy nghĩ rằng “Cách để thoát khỏi điều này là mình chết đi.”
3. Tự tử luôn luôn là quyết định bốc đồng:
Họ đắn đo, suy nghĩ về việc tự tử, tưởng tượng về nó, hình dung về nó, viết về nó, đăng bài viết trên mạng. Sau nhiều ngày hoặc nhiều tuần, họ (có thể) mới quyết định tự tử. Có một lí thuyết trong ngành là không quyết định tử tự nào là quyết định nhất thời. Luôn có một quá khứ về việc đó nếu tìm hiểu đủ sâu.
Hy vọng bài viết này sẽ đến được với những người nó có thể giúp ích.
Thân thương.
(Facebook Trần Thị Diệu Liên)
" alt="Nữ sinh Harvard cảnh tỉnh phụ huynh về thực trạng người trẻ tự tử"/>
Nữ sinh Harvard cảnh tỉnh phụ huynh về thực trạng người trẻ tự tử

- Giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ về hưu đang trong giai đoạn kéo dài thời gian làm việc tại ĐHQG TP.HCM sẽ được giao làm trưởng bộ môn hoặc trưởng đơn vị chuyên môn.Giám đốc ĐHQG TP.HCM - ông Huỳnh Thành Đạt vừa ký văn bản gửi hiệu trưởng các trường thành viên, trưởng khoa trực thuộc về việc thí điểm giao nhiệm vụ trưởng bộ môn và trưởng đơn vị chuyên môn cho viên chức đã hết tuổi làm công tác quản lý.
Căn cứ tình hình thực tiễn và yêu cầu công tác chuyên môn tại đơn vị, trưởng các đơn vị có thể xem xét giao nhiệm vụ trưởng bộ môn hoặc trưởng đơn vị chuyên môn cho các viên chức giảng dạy đã hết tuổi làm công tác quản lý.
 |
Theo quy định kéo dài thời gian làm việc tiến sĩ không quá 5 năm, phó giáo sư không quá 7 năm và giáo sư không quá 10 năm (Ảnh: Lê Văn) |
Nhiệm vụ quản lý này bao gồm trưởng các trung tâm nghiên cứu, phòng thí nghiệm thuộc khoa trở xuống.
Các viên chức này phải là tiến sĩ, phó giáo sư, giáo sư; có năng lực, uy tín và kinh nghiệm trong hoạt động chuyên môn và đang trong giai đoạn kéo dài thời gian làm việc tại đơn vị.
Việc phân công viên chức theo đối tượng nói trên dựa trên cơ sở đề xuất của bộ môn, của khoa và sự đồng thuận của viên chức.
Theo ĐH Quốc gia TP.HCM, việc thực hiện thí điểm này nhằm tiếp tục phát huy sự đóng góp chuyên môn sâu của viên chức giảng dạy có học vị tiến sĩ, chức danh phó giáo sư và giáo sư đã hết tuổi làm công tác quản lý.
Tuy nhiên trưởng bộ môn hoặc trưởng đơn vị chuyên môn trong trường hợp này không bố trí phụ cấp chức vụ từ ngân sách nhà nước, chỉ hưởng phụ cấp trách nhiệm theo quy chế chi tiêu nội bộ hoặc theo thỏa thuận với đơn vị. Đơn vị không bố trí phụ cấp chức vụ cấp từ nguồn ngân sách nhà nước đối với các trường hợp này.
Theo Nghị định 141/2013 của Chính phủ quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của luật Giáo dục ĐH, giảng viên có chức danh giáo sư và phó giáo sư, học vị tiến sĩ đang công tác tại các trường ĐH chỉ được kéo dài thời gian làm việc sau khi về hưu để giảng dạy, nghiên cứu khoa học.
Theo quy định hiện hành, thời gian kéo dài làm việc đối với giảng viên có trình độ tiến sĩ không quá 5 năm, phó giáo sư không quá 7 năm và giáo sư không quá 10 năm.
Lê Huyền

Đề xuất mô hình thu hút giáo sư ở nước ngoài đào tạo tiến sĩ cho Việt Nam
Một nghiên cứu sinh từ Australia vừa gửi tới VietNamNet bài viết đề xuất một giải pháp cho đào tạo tiến sĩ của Việt Nam.
" alt="Thí điểm cho giáo sư, tiến sĩ về hưu làm trưởng bộ môn"/>
Thí điểm cho giáo sư, tiến sĩ về hưu làm trưởng bộ môn

- Khi thấy Elsa ăn mặc hở hang, người nhện vỗ mông Elsa, các siêu anh hùng làm các động tác sàm sỡ một cô gái... nhiều phụ huynh bày tỏ sự tức giận.“Vợ chồng tôi không thể kè kè cạnh con được”
Chị Đinh Lan Anh (Thủ Đức, TP.HCM) cho hay dù mới 4 tuổi nhưng con chị rất rành điện thoại, nên những khi đưa điện thoại cho con chơi chị ít khi phải chỉ vẽ nhiều. “Bình thường con rất thích xem mấy nhân vật công chúa, hoàng hậu, hoặc tải các games về nấu ăn, trang điểm, thời trang về chơi…”.
 |
Hình ảnh quá phản cảm đối với một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em. Tuy nhiên những hình ảnh này đã bị xóa bỏ cách đây nhiều giờ (Kênh 14) |
Vậy khi nghe hỏi về “Elsa Spideman”, chị lo lắng “Bạn làm tôi hoảng quá, vì lâu nay khi đưa điện thoại cho con dùng là tôi không kiểm soát nội dung nữa, không biết con gái xem gì. Thỉnh thoảng có ngó vào, thấy con xem hoạt hình thì biết là hoạt hình, nên lại yên tâm làm việc để con xem thôi, chứ vợ chồng tôi không thể ngồi kè kè bên cạnh được.”.
Theo chị Lan Anh, phim hoạt hình với các từ khóa Kid, Kids, Children – tức là phim hoạt hình dành cho trẻ em phải có nội dung trong sạch, nhẹ nhàng, dễ hiểu.
Còn phim “Dành cho trẻ em mà có các hình ảnh sexy, dung tục rất khó chấp nhận. Các con mới chỉ ở mức thích xem những hình ảnh sinh động, nhiều màu sắc chứ không biết phân loại và cũng chưa nhận thức được cái gì xấu, cái gì tốt. Nếu để những hình ảnh xâu xa ám vào đầu óc, tâm lý của các con dễ bị ảnh hưởng về lâu dài”.
Giật mình trước những thông tin vừa đọc được về “nữ hoàng băng giá Elsa”, chị Phương Mai (Tân Bình, TP.HCM) rất băn khoăn “không biết con mình đã xem mấy thứ này chưa”.
Có cô con gái đang học lớp 5, hiện nay mỗi cuối tuần chị vẫn cho con được sử dụng máy tính khoảng 2h mỗi ngày thứ 7 và chủ nhật.
“Con rất mong chờ lúc được dùng máy tính, thỉnh thoảng tôi cũng xem cháu đang làm gì thì thấy chủ yếu là xem phim hoạt hình và một chương trình thiếu nhi khác trên Youtube.
Elsa là nhân vật mà con yêu thích bấy lâu nay. Thông tin về những clip nhảm nhí có gắn Elsa với người nhện làm tôi cảm thấy thực sự và phẫn nộ, vì kể cả con tôi chưa xem thì chắc chắn đã có những cháu khác xem và bị ảnh hưởng tâm lý”.
Chị Vương Thị Thủy (TP Vinh, Nghệ An) cho biết chị cũng bất ngờ khi loạt phim Elsa Spideman lại có nhiều hình ảnh phản cảm như vậy.
“Ngay khi biết thông tin tôi đã thử tìm xem vì hai cháu nhà tôi cũng hay được bố mẹ cho dùng máy tính. Tôi thấy rùng mình và tức giận khi xem những thứ diễn ra trong loạt phim nhảm nhí đó. Trẻ em thấy cái gì bắt mắt thì nhấn vào xem thôi chứ chúng đã phân biệt tốt, xấu gì đâu. Nhà sản xuất làm như vậy rất đáng trách, cần phải nghiêm trị”.
“Bây giờ không phải là thời của Xuân Mai với con cò bé bé nữa”
Trong khi đó, anh Trần Đức Hoàng thì cho biết anh cảm thấy hơi hoang mang vì “bây giờ không phải là thời của Xuân Mai và con cò bé bé nữa”.

|
Ảnh: Dân Việt |
“Con tôi nếu mở nghe hát hò chỉ một chút là chán ngay, vì vậy chỉ có xem phim hoạt hình và những tình huống hài hước thì mới không chán được. Nhưng xem như thế nào, không chỉ trên mạng xã hội mà bây giờ cái mở tivi cho con xem hoạt hình cũng toàn là phim đánh nhau, bằng kiếm, bằng súng rồi đua xe ô tô, đua xe máy. Tôi nghĩ nếu phụ huynh thông minh sẽ biết chọn cho con xem phim nào” – anh Hoàng cho biết.
Theo anh Hoàng muốn dụ con chơi điện thoại hay máy cũng phải cái gì thu hút thì mới giữ chân được lâu. Căn bản phụ huynh phải kiểm soát và duyệt nội dung cùng con.
“Thông thường tôi vẫn dành thời gian xem cùng con để biết nội dung đó có gì. Có hôm hai ba con ngồi xem hoạt hình, không phải là Elsa Spideman mà một phim khác nhưng có hình ảnh một nhân vật mặc bikini, choàng khăn. Tôi đã tắt ngang, thấy vậy cậu con réo lên vừa khóc vừa đòi nhưng tôi bảo với con là những bộ phim này không tốt, sau đó tôi cũng âm thầm xóa lịch sử hiện thị trên màn hình và tìm cho con bộ phim khác hợp hơn”.
Chị Lê Hồng Trang (Ba Đình, Hà Nội) cũng chia sẻ: "Bây giờ ứng dụng Youtube mở rất dễ dàng và thông dụng. Con trai tôi 5 tuổi cứ cầm điện thoại là vào youtube tìm khủng long, người nhện, siêu nhân để xem chứ bây giờ nó không chịu xem các chương trình ca nhạc thiếu nhi như Đồ rê mí nữa. Bây giờ, chắc mỗi khi cho con chơi điện thoại, hai vợ chồng sẽ phải phân công nhau kèm con chứ không thả lỏng như thời gian qua được nữa”.
“Tôi rất sợ các con bị ảnh hưởng tâm lý nếu mấy thứ nhảm nhí đó thâm nhập vào đầu óc chúng quá sớm” – chị Vũ Thanh Thủy (Lạng Sơn) bày tỏ. “Bây giờ là người nhện, Elsa, sau này có khi họ còn “tấn công” vào cả Tom và Jerry, rồi nàng Bạch Tuyết hay công chúa ngủ trong rừng… nữa thì không biết chúng tôi sẽ phải trông coi con cái kiểu gì nữa? Chả lẽ lại phong tỏa việc dùng internet của các cháu, trong khi sử dụng và khai thác máy tính, mạng xã hội là kỹ năng cần thiết của giới trẻ. Và bố mẹ không thể lúc nào cũng ngồi canh chừng con được”.
Phương Chi - Tuệ Minh
" alt="Đến Elsa mà cũng phải cảnh giác, tôi sẽ quản con thế nào?"/>
Đến Elsa mà cũng phải cảnh giác, tôi sẽ quản con thế nào?