Thời sự

LG XNOTE P300

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-03-22 17:37:46 我要评论(0)

LG XNOTE P300 mang thiết kế thanh mảnh với màu vỏ bọc trang nhã. Ảnh: Techyboys.comLG XNOTE P300 - nbd ngoai hang anhbd ngoai hang anh、、

LG XNOTE P300 mang thiết kế thanh mảnh với màu vỏ bọc trang nhã. Ảnh: Techyboys.com

LG XNOTE P300 - nâng cao sắc màu hình ảnh

ICTnews - Hãng điện tử LG giới thiệu chiếc máy tính xách tay 13.3 inch XNOTE P300 tại Hàn Quốc.

XNOTE P300 13.3 inch sử dụng màn hình LCD LED backlit cho độ phân giải 1280×800 pixel với trọng lượng 1,bd ngoai hang anh6 kg. Màn hình này cho phép các hình ảnh hiển thị trên máy tính có màu sắc nét và trung thực hơn.

Công nghệ màn hình LED - Backlit cho phép chiếu sáng với những vũng nhỏ nhất trên màn hình và tạo nên màu đen tối hơn so với những loại chiếu sáng thông thường khác vì thế mà độ tương phản tăng lên.

WWAN (Wireless Wide Are Network): bao gồm các công nghệ như là 2G cellular, CDPD (Cellular Digital Packet Data - Dữ liệu gói kỹ thuật số di động), GSM (Global System for Mobile Comunication - hệ thống liên lạc di động toàn cầu).

HDMI: cổng cắm dây tín hiệu kỹ thuật số - Kết nối giữa các thiết bị có cổng vào HDMI như đầu DVD, ampli.

                                     Tổng hợp từ Internet

Máy có cấu hình mạnh với bộ xử lý Core 2 Duo CPU T7500 đạt tốc độ 2,4GHz cùng RAM 2 GB.

XNOTE P300 13.3 inch tích hợp bộ xử lý đồ hoạ 256MB Geforce 8600M của nhà sản xuất nổi tiếng NVIDIA và ổ đĩa cứng với dung lượng lớn 250GB. Thêm vào đó máy cũng hỗ trợ các tính năng giải trí cho người dùng như đầu đọc đa đĩa, một camera 1.3 megapixel cho hình ảnh ở chất lượng trung bình. Với chiếc camera tích hợp sẵn này, người dùng sẽ không cần phải mua thêm một chiếc camera gắn ngoài khi muốn thoả mãn ý thích chat (nói chuyện) trực tuyến kèm hình ảnh với bạn bè.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Anh Thomas Kellenberger nói về hành trình đi bộ 15.000km hỗ trợ trẻ em. 

Tuổi thơ lớn lên bên mẹ, không có tình cảm của bố khiến Thomas Kellenberger cảm nhận sâu sắc hơn ai hết hoàn cảnh của những em nhỏ thiếu thốn tình cảm. May mắn anh luôn có mẹ ở bên cổ vũ, động viên anh thực hiện kế hoạch. 

Hai mẹ con trở thành những thành viên sáng lập đầu tiên của tổ chức Island Kids Philippines (IKP) vào năm 2007. Những ngày tháng đó, mẹ anh luôn là người giúp anh điều hành, vận động gây quỹ. 

Hơn 10 năm hoạt động, Thomas cùng các đồng nghiệp đã tạo dựng được nhiều thành tựu đáng kể: xây dựng được một ngôi làng, hai trường học cho các em học sinh và bảo trợ nhiều quyền lợi cho các em, giúp các em được đến trường. 

Hành trình đi bộ 15.000km bắt đầu 2 năm trước, khi mẹ anh qua đời. Từ quê nhà Interlaken (Thụy Sĩ), ngày 25/8/2021, Thomas bắt đầu hành trình đến Philippines. Trong suốt thời gian đó, anh băng qua nhiều sa mạc, núi cao. Trước khi đến Philippines, anh dừng chân tại Việt Nam.

“Tôi đi bộ không phải để phá kỷ lục, để nổi tiếng mà tôi làm vì những đứa trẻ khó khăn, những con người đang mong chờ tôi".

Chia sẻ về hành trình, Thomas cho biết, anh trải qua không ít khó khăn thử thách, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Nhưng anh vẫn chưa từng có ý định từ bỏ. 

"Hành trình của tôi trải qua nhiều thử thách về cả tâm lực và trí lực. Việc leo núi, băng qua sa mạc đòi hỏi phải có một cơ thể khỏe mạnh. Tôi bị ngộ độc thức ăn 3 lần trong suốt hành trình, nhiều lần sốt cao, tiêu chảy.... Có nhiều lúc tôi rất cô đơn. May mắn có những người địa phương cho tôi thức ăn, chỗ ngủ", Thomas nói.

Những dụng cụ thiết yếu anh mang theo chủ yếu là quần áo, áo mưa, đệm, giày cho các địa hình khác nhau, bếp nhỏ, xăng dầu để nấu ăn và đồ dùng bảo vệ sức khỏe. Đến châu Á, thời tiết không còn lạnh, anh lại bỏ bớt những chiếc áo khoác cồng kềnh. 

“Nhiều bạn bè khuyên tôi không nên tham gia hành trình đi bộ vì nó rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Trong gần 2 năm theo đuổi hành trình của mình, tôi gặp được những con người nhân văn. Điều làm tôi sợ không phải là sự khắc nghiệt của thiên nhiên mà chính là tình trạng giao thông nguy hiểm ở một số nơi mình từng đi qua”, anh Thomas cho biết. 

“Tôi đi bộ không phải để phá kỷ lục, để nổi tiếng mà tôi làm vì những đứa trẻ khó khăn, những con người đang mong chờ tôi. Tôi hi vọng hành trình của mình sẽ được nhiều người biết đến và biết đến việc tôi đang làm. Tôi còn mong muốn viết sách về hành trình để gây quỹ giúp các em", Thomas nói thêm.  

Tình thương làm nên điều kì diệu

Nhớ lại ngày đầu gặp các em nhỏ đói khổ, nhặt rác trên đường phố và bãi rác ở Philippines, Thomas cảm thấy xúc động. Những cảnh tượng ấy khiến anh càng có thêm động lực để hỗ trợ những đứa trẻ cô đơn.  

Ngay trong chuyến du lịch đầu tiên với mẹ đến Philippines, anh đã bỏ tiền của mình để hỗ trợ 4 em nhỏ. Sau lần đó, anh về nước và xin nghỉ công việc cảnh sát, bắt đầu cuộc vận động lập quỹ ở Thụy Sĩ. 

Từng là một cảnh sát, sau này lại theo học ngành công tác xã hội tại Philippines, Thomas có thêm nhiều kỹ năng trong quá trình tiếp cận các trẻ em khó khăn, bị xâm hại tình dục. Sự kết hợp giữa kiến thức xã hội, tâm lý, kỹ năng điều tra giúp anh thuận lợi hơn trong công việc.   

Tuy nhiên để tiếp cận các em nhỏ bị bị xâm hại là việc không hề dễ dàng. Rào cản lớn không chỉ là những người thân của nạn nhân mà còn là chính nạn nhân. Nhiều người sợ hãi, không cởi mở, không chia sẻ thậm chí giấu giếm chuyện mình từng bị xâm hại. 

Với tinh thần không chỉ giúp các em về vật chất mà quan trọng nhất là cứu giúp về tinh thần, anh Thomas luôn tìm đến sự hỗ trợ của các đội ngũ chuyên gia tâm lý xã hội đầu ngành. Họ sẽ giúp gia đình và nạn nhân hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ con người về tinh thần quan trọng thế nào. 

“Điều quan trọng nhất vẫn là sự tình nguyện từ chính nạn nhân và người thân của họ”, anh Thomas nói.

Theo Thomas, từ năm 2007, IKP đã hỗ trợ khoảng 1.000 nạn nhân, xây dựng một làng trẻ em và hai trường học tại thành phố Cagayan de Oro (Philippines). Trong đó, số ít là những đứa trẻ bị xâm hại, đa số là các em có hoàn cảnh khó khăn, nhặt rác mưu sinh, trẻ em đường phố. Giờ đây các em đã được bảo trợ những quyền cơ bản, có xe đưa đón đến trường học. 

Anh cho biết, những du khách đến Philippines cũng nhận ra sự thay đổi lớn trên đường phố. Sự xuất hiện của những đứa trẻ lang thang, nhặt rác mưu sinh đã dần ít đi. 

Hành trình đi bộ 15.000km đối với anh là một hành trình hết sức ý nghĩa. Anh hi vọng có thể gây quỹ số tiền 165.000 USD để xây dựng ngôi làng thứ hai cho các em. Hiện tại, số tiền anh gây quỹ được là 92.000 USD. Anh cũng mong muốn chuyến đi của mình được nhiều người biết đến. Từ đó, sẽ có thêm các tổ chức, nhà hảo tâm đồng cảm, giúp đỡ các em nhiều hơn.

“Sau hành trình 15 năm, chúng tôi đã gieo trồng nhiều hạt giống. Tôi hi vọng các tổ chức sẽ gieo tiếp những hạt giống ấy. Hành trình của chúng tôi không chỉ dừng lại ở Philippinse. Nếu có khả năng, chúng tôi muốn làm những việc tương tự ở những đất nước khác. Nhưng đối với tôi lúc này, Philippines còn nhiều việc phải làm và tôi sẽ tiếp tục hành trình ở nơi đây”, anh chia sẻ.

Ngài Thomas Gass, Đại sứ Thụy Sĩ tại Việt Nam cũng nhận định, hành trình đi bộ gây quỹ của anh Thomas Kellenberger là một việc làm hết sức ý nghĩa. Anh xứng đáng được gọi là "người hùng" bởi đã mang đến nguồn cảm hứng nhân đạo tốt đẹp, giúp đỡ được nhiều trẻ em khó khăn.

Cậu bé 3 tuổi bị lạc tại bến xe 42 năm trước bất ngờ tìm được mẹ

Cậu bé 3 tuổi bị lạc tại bến xe 42 năm trước bất ngờ tìm được mẹ

Kể từ khi bị lạc ở bến xe lúc 3 tuổi, Joon luôn mơ ước gặp lại gia đình nhưng giữa biển người mênh mông, phải sau 42 năm anh mới được toại nguyện." alt="Câu chuyện xúc động về người đàn ông đi bộ 15.000 km để cứu giúp trẻ em " width="90" height="59"/>

Câu chuyện xúc động về người đàn ông đi bộ 15.000 km để cứu giúp trẻ em 

Những kỷ vật bố luôn cất giữ cẩn thận

Bố tôi cùng các bác, các chú tôi, cũng như bao thanh niên yêu nước khác ngày đó, thấm nhuần tinh thần yêu nước, lòng tự tôn dân tộc, đã tự nguyện dấn thân vào cuộc trường chinh kháng chiến chống thực dân, bảo vệ nền độc lập của dân tộc.

Cả cụ tôi, theo lời mời của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cũng đã rời quê hương tham gia kháng chiến, suốt 9 năm sống và làm việc ở chiến khu Việt Bắc gần Bác Hồ, Bác Tôn cùng nhiều vị nhân sĩ yêu nước khác. Người anh con bác của bố tôi tham gia hoạt động cách mạng từ trước năm 1945, là cán bộ tiền khởi nghĩa, được phong hàm Đại tá, công tác ở Bộ Tổng Tham mưu.

Bố tôi kể lại, ông cùng những người anh em trong gia đình, mới ở tuổi 16, 17 đã từ quê hương Lộc Bình, Lạng Sơn tòng quân, tham gia bộ đội Cao - Bắc - Lạng ngay từ năm 1946. Người anh trên bố tôi còn tham gia bộ đội Nam tiến, sau này làm bác sĩ ở Bệnh viện Bạch Mai.

Cùng với các anh em của bố tôi rời quê nhà tham gia bộ đội còn có những thanh niên khác cùng quê, có người đã không chịu đựng được gian khổ bỏ về. Còn bố tôi và các anh em của mình đã đồng cam cộng khổ với đồng đội, trải qua nhiều chiến trận cam go và từng bước trưởng thành, trở thành đảng viên, cán bộ kiên trung của Đảng và Nhà nước.

Trong những thứ ’’của nả” mà bố tôi để lại, có tấm huy hiệu chiến sỹ Điện Biên cùng với mấy tấm huân chương, huy chương khác. Sau khi ông mất, tôi mới được lần giở những giấy tờ, tài liệu mà ông cẩn thận cất giữ trong cái ca táp cũ kỹ. Những tờ giấy đã ngả màu theo thời gian, nhưng vẫn còn rõ những dòng chữ đánh máy in giấy than mà bố tôi nâng niu cất giữ ghi dấu ấn từng bước đường công tác và trưởng thành của ông.

Đó là tấm giấy pơ luy đã ngả màu, khổ nhỏ có tiêu đề Cứu Quốc Hội -  Quân Khu Ủy Khu 30 do Bí thư Song Hào ký ngày 2/9/1947. Khi đó, sau khi tuyên bố ‘’tự giải tán“ ngày 11/11/1945, Đảng rút vào hoạt động bí mật tiếp tục lãnh đạo cách mạng. Bố tôi được vinh dự đứng vào hàng ngũ của Hội Cứu Quốc - tổ chức Đảng ngày ấy - vào đúng ngày Độc lập năm 1947, trở thành đảng viên “Lớp Tháng Tám”.

Anh em tôi thật xúc động và rất đỗi tự hào khi đọc lại những dòng chữ ghi trong quyết định kết nạp Đảng bố tôi ngày ấy: Hôm nay là Ngày Độc lập, ngày thắng trận của dân tộc, nhưng cũng là ngày ghi một thành tích tranh đấu oanh liệt của những chiến sỹ vô sản Đông Dương. Để kỷ niệm ngày lịch sử đó, để nối gót những đồng chí đã hy sinh tranh đấu vì quyền lợi của Hội và của dân tộc; đồng chí được vinh dự tổ chức vào Hội ngày hôm nay, Ngày Độc lập, mang tên ”Lớp Tháng Tám” theo chỉ thị của Trung ương.

Thế mà sau này, khi mẹ tôi phấn đấu đứng trong hàng ngũ của Đảng, ông Trưởng phòng Tổ chức cơ quan mẹ tôi công tác vẫn còn bán tín bán nghi việc bố tôi được vào Đảng.

Một tờ giấy pơ luy cũng đã ngả màu khác mang tiêu đề Quân đội Quốc gia Việt Nam - Bộ Tổng Tư lệnh - Đại tướng Tổng Tư lệnh Quân đội Quốc gia và Dân quân Việt Nam quyết định điều bố tôi – học sinh Lục quân khóa IV, Chính trị viên Đại đội về làm Chính trị viên Đại đội Trinh sát thuộc Đại đoàn 316. Thế là từ trước năm 1951 bố tôi đã giữ chức vụ Chính trị viên Đại đội .

PGS.TS Nguyễn Văn Huy - Nhà Bảo tàng học, đọc tờ quyết định này đã thốt lên đầy ngạc nhiên khi thấy một thanh niên không thuộc thành phần cốt cán (xuất thân gia đình phong kiến) được cử làm Chính trị viên trong quân đội! 

Lâu rồi, nhưng tôi còn nhớ có lần bố tôi kể rằng ông được nhắc đến trong hồi ký của Tướng Vũ Lăng về trận đánh đồi C1 và C2 trong Chiến dịch Điện Biên Phủ. Ở đó ông làm cán bộ đốc chiến. Trong số giấy tờ mà ông cất giữ vẫn còn những tờ giấy khen của Ban Chỉ huy Trung đoàn 98 Đại đoàn 316 khen ngợi Đại đội trưởng Chu Quang (bố tôi tên khai sinh là Vi Văn Mãn) thuộc Ban Tham mưu đã lập thành tích trong Chiến dịch Điện Biên Phủ, đã nêu cao tinh thần phục vụ, gương mẫu trong mọi công tác.

Bộ Tư lệnh Đại đoàn 316 do Chính ủy Chu Huy Mân ký khen thưởng Đại đội trưởng Chu Quang đã lập được thành tích trong Chiến dịch Điện Biên Phủ. Việc khen thưởng được phổ biến trong toàn Đại đoàn và ghi vào lý lịch.

Sinh thời, bố tôi được các đồng chí, đồng đội cùng chiến đấu và công tác quý mến, do cách ứng xử lịch thiệp và tình cảm chân thành. Tôi có nhiều dịp được hầu chuyện các đồng đội cũ của ông đều nhận thấy ở họ sự trân trọng quý mến dành cho ông. Nhà giáo ưu tú Đỗ Ca Sơn (Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội), là một đồng đội của bố tôi cùng Trung đoàn 174 - Đại đoàn 316.

Năm nay, nhà giáo Ca Sơn đã ngoài 90 tuổi song còn rất minh mẫn. Nhìn ông giáo già nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ khoan thai hôm nay không thể nào hình dung đấy là một “lính chiến” thực thụ ở Điện Biên Phủ.

Ngày đó, ông Ca Sơn là một trung đội trưởng bộ binh thuộc Trung đoàn 174, đơn vị đánh chiếm đồi A1. Ông thổ lộ: “Trong những ngày kỷ niệm chiến thắng lịch sử này, tôi bồi hồi nhớ tới rất nhiều đồng đội, người hy sinh, người bị thương ở mặt trận và những đồng đội còn sống trở thành những người bạn thân thiết gắn bó với nhau suốt 70 năm qua”.

Nhắc tới bố tôi, ông Ca Sơn nói: “Bố cháu hơn chú 3 tuổi nên chú luôn xem như một ông anh rất quý trọng. Ông ấy thư sinh mà chịu đựng gian khổ không kém ai, chiến đấu dũng cảm. Tình bạn của chúng tôi kéo dài gần 70 năm từ trước Điện Biên Phủ cho đến khi bố cháu mất. Trong tâm trí chú vẫn hiện lên hình ảnh một con người hiền lành, khiêm tốn, giản dị, chân thành, được anh em đồng đội quý mến. Một hình ảnh không phai mờ “.  

Tình đồng chí, đồng đội mà tôi cảm nhận được từ ông và các bạn chiến đấu của ông là thứ tình cảm thiêng liêng của những người từng cùng vào sinh ra tử. Thời trong quân ngũ, với bố tôi, đơn vị thực sự như gia đình của ông.

Tôi tìm thấy trong số giấy tờ ông lưu giữ có bức thư đơn vị gửi cho ông ngoại tôi, của Tướng Nguyễn Hữu An, khi ấy là Tham mưu phó Quân Khu Tây Bắc, về việc tổ chức lễ cưới của bố mẹ tôi. Như tôi được kể lại, chả là khi bố tôi là bộ đội tìm hiểu mẹ tôi, bà ngoại tôi còn lăn tăn không biết bố từng có vợ hay chưa. Nỗi niềm đã được giải tỏa khi thủ trưởng của ông, trong thư viết rằng đồng chí Chu Quang là một thanh niên lớn lên trong quân đội, chưa có vợ.

Tướng Nguyễn Hữu An, sau ngày đất nước thống nhất nhiều dịp ghé qua Hải Phòng đều tới nhà thăm bố mẹ tôi, dành cho bố mẹ tôi tình cảm quý mến như người anh thân thiết. Trong một lần đến thăm nhà ông trên phố Trần Phú (Hà Nội), ông còn cho tôi một cây vợt tennis.

Khi ông mất, bố con tôi không kìm nổi nước mắt, cứ thổn thức khi đứng trước di ảnh ông. Ông yên nghỉ tại nghĩa trang Mai Dịch, nơi có nhiều người thân trong gia đình tôi cũng an nghỉ tại đó. Mỗi dịp tới viếng thăm, chúng tôi đều tới thắp nén hương thơm cúi đầu tưởng nhớ ông, người thủ trưởng mà bố tôi mỗi khi nhắc đến đều bày tỏ niềm sùng kính sâu sắc.

Bố tôi không có của cải để lại cho con cái nhưng di sản tinh thần mà ông để lại cho anh em tôi là thứ quý giá hơn tiền bạc. Khi gặp các bác, các chú đồng chí, đồng đội của bố tôi, được giới thiệu là con của bố tôi, trong tôi lại trào dâng niềm tự hào!

Trong sổ tang bố tôi, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Thường trực Trương Hòa Bình, người thủ trưởng của tôi đã ghi: "Vô cùng thương tiếc đồng chí Chu Quang người Đảng viên 70 năm tuổi Đảng, Chiến sỹ Điện Biên Phủ!".

Một đảng viên trung kiên với Đảng hơn 70 năm từ khi còn là một thanh niên cho tới khi từ biệt cõi trần, một chiến sỹ Điện Biên từng trải “56 ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt...” góp một phần nhỏ bé vào chiến thắng “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” của dân tộc. Với anh em tôi, bố thực sự là niềm tự hào!

Con trai GS Tạ Quang Bửu: Nhớ mãi câu nói của Thủ tướng Phạm Văn Đồng về cha tôi

Con trai GS Tạ Quang Bửu: Nhớ mãi câu nói của Thủ tướng Phạm Văn Đồng về cha tôi

Thiếu tướng Tạ Quang Chính - con trai GS Tạ Quang Bửu kể, vào ngày cha mình qua đời, cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói một câu mà ông nhớ mãi." alt="Người chiến sỹ Điện Biên và 'món quà' vô giá để lại cho con" width="90" height="59"/>

Người chiến sỹ Điện Biên và 'món quà' vô giá để lại cho con

Anh Thomas Kellenberger nói về hành trình đi bộ 15.000km hỗ trợ trẻ em. 

Tuổi thơ lớn lên bên mẹ, không có tình cảm của bố khiến Thomas Kellenberger cảm nhận sâu sắc hơn ai hết hoàn cảnh của những em nhỏ thiếu thốn tình cảm. May mắn anh luôn có mẹ ở bên cổ vũ, động viên anh thực hiện kế hoạch. 

Hai mẹ con trở thành những thành viên sáng lập đầu tiên của tổ chức Island Kids Philippines (IKP) vào năm 2007. Những ngày tháng đó, mẹ anh luôn là người giúp anh điều hành, vận động gây quỹ. 

Hơn 10 năm hoạt động, Thomas cùng các đồng nghiệp đã tạo dựng được nhiều thành tựu đáng kể: xây dựng được một ngôi làng, hai trường học cho các em học sinh và bảo trợ nhiều quyền lợi cho các em, giúp các em được đến trường. 

Hành trình đi bộ 15.000km bắt đầu 2 năm trước, khi mẹ anh qua đời. Từ quê nhà Interlaken (Thụy Sĩ), ngày 25/8/2021, Thomas bắt đầu hành trình đến Philippines. Trong suốt thời gian đó, anh băng qua nhiều sa mạc, núi cao. Trước khi đến Philippines, anh dừng chân tại Việt Nam.

“Tôi đi bộ không phải để phá kỷ lục, để nổi tiếng mà tôi làm vì những đứa trẻ khó khăn, những con người đang mong chờ tôi".

Chia sẻ về hành trình, Thomas cho biết, anh trải qua không ít khó khăn thử thách, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Nhưng anh vẫn chưa từng có ý định từ bỏ. 

"Hành trình của tôi trải qua nhiều thử thách về cả tâm lực và trí lực. Việc leo núi, băng qua sa mạc đòi hỏi phải có một cơ thể khỏe mạnh. Tôi bị ngộ độc thức ăn 3 lần trong suốt hành trình, nhiều lần sốt cao, tiêu chảy.... Có nhiều lúc tôi rất cô đơn. May mắn có những người địa phương cho tôi thức ăn, chỗ ngủ", Thomas nói.

Những dụng cụ thiết yếu anh mang theo chủ yếu là quần áo, áo mưa, đệm, giày cho các địa hình khác nhau, bếp nhỏ, xăng dầu để nấu ăn và đồ dùng bảo vệ sức khỏe. Đến châu Á, thời tiết không còn lạnh, anh lại bỏ bớt những chiếc áo khoác cồng kềnh. 

“Nhiều bạn bè khuyên tôi không nên tham gia hành trình đi bộ vì nó rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Trong gần 2 năm theo đuổi hành trình của mình, tôi gặp được những con người nhân văn. Điều làm tôi sợ không phải là sự khắc nghiệt của thiên nhiên mà chính là tình trạng giao thông nguy hiểm ở một số nơi mình từng đi qua”, anh Thomas cho biết. 

“Tôi đi bộ không phải để phá kỷ lục, để nổi tiếng mà tôi làm vì những đứa trẻ khó khăn, những con người đang mong chờ tôi. Tôi hi vọng hành trình của mình sẽ được nhiều người biết đến và biết đến việc tôi đang làm. Tôi còn mong muốn viết sách về hành trình để gây quỹ giúp các em", Thomas nói thêm.  

Tình thương làm nên điều kì diệu

Nhớ lại ngày đầu gặp các em nhỏ đói khổ, nhặt rác trên đường phố và bãi rác ở Philippines, Thomas cảm thấy xúc động. Những cảnh tượng ấy khiến anh càng có thêm động lực để hỗ trợ những đứa trẻ cô đơn.  

Ngay trong chuyến du lịch đầu tiên với mẹ đến Philippines, anh đã bỏ tiền của mình để hỗ trợ 4 em nhỏ. Sau lần đó, anh về nước và xin nghỉ công việc cảnh sát, bắt đầu cuộc vận động lập quỹ ở Thụy Sĩ. 

Từng là một cảnh sát, sau này lại theo học ngành công tác xã hội tại Philippines, Thomas có thêm nhiều kỹ năng trong quá trình tiếp cận các trẻ em khó khăn, bị xâm hại tình dục. Sự kết hợp giữa kiến thức xã hội, tâm lý, kỹ năng điều tra giúp anh thuận lợi hơn trong công việc.   

Tuy nhiên để tiếp cận các em nhỏ bị bị xâm hại là việc không hề dễ dàng. Rào cản lớn không chỉ là những người thân của nạn nhân mà còn là chính nạn nhân. Nhiều người sợ hãi, không cởi mở, không chia sẻ thậm chí giấu giếm chuyện mình từng bị xâm hại. 

Với tinh thần không chỉ giúp các em về vật chất mà quan trọng nhất là cứu giúp về tinh thần, anh Thomas luôn tìm đến sự hỗ trợ của các đội ngũ chuyên gia tâm lý xã hội đầu ngành. Họ sẽ giúp gia đình và nạn nhân hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ con người về tinh thần quan trọng thế nào. 

“Điều quan trọng nhất vẫn là sự tình nguyện từ chính nạn nhân và người thân của họ”, anh Thomas nói.

Theo Thomas, từ năm 2007, IKP đã hỗ trợ khoảng 1.000 nạn nhân, xây dựng một làng trẻ em và hai trường học tại thành phố Cagayan de Oro (Philippines). Trong đó, số ít là những đứa trẻ bị xâm hại, đa số là các em có hoàn cảnh khó khăn, nhặt rác mưu sinh, trẻ em đường phố. Giờ đây các em đã được bảo trợ những quyền cơ bản, có xe đưa đón đến trường học. 

Anh cho biết, những du khách đến Philippines cũng nhận ra sự thay đổi lớn trên đường phố. Sự xuất hiện của những đứa trẻ lang thang, nhặt rác mưu sinh đã dần ít đi. 

Hành trình đi bộ 15.000km đối với anh là một hành trình hết sức ý nghĩa. Anh hi vọng có thể gây quỹ số tiền 165.000 USD để xây dựng ngôi làng thứ hai cho các em. Hiện tại, số tiền anh gây quỹ được là 92.000 USD. Anh cũng mong muốn chuyến đi của mình được nhiều người biết đến. Từ đó, sẽ có thêm các tổ chức, nhà hảo tâm đồng cảm, giúp đỡ các em nhiều hơn.

“Sau hành trình 15 năm, chúng tôi đã gieo trồng nhiều hạt giống. Tôi hi vọng các tổ chức sẽ gieo tiếp những hạt giống ấy. Hành trình của chúng tôi không chỉ dừng lại ở Philippinse. Nếu có khả năng, chúng tôi muốn làm những việc tương tự ở những đất nước khác. Nhưng đối với tôi lúc này, Philippines còn nhiều việc phải làm và tôi sẽ tiếp tục hành trình ở nơi đây”, anh chia sẻ.

Ngài Thomas Gass, Đại sứ Thụy Sĩ tại Việt Nam cũng nhận định, hành trình đi bộ gây quỹ của anh Thomas Kellenberger là một việc làm hết sức ý nghĩa. Anh xứng đáng được gọi là "người hùng" bởi đã mang đến nguồn cảm hứng nhân đạo tốt đẹp, giúp đỡ được nhiều trẻ em khó khăn.

Cậu bé 3 tuổi bị lạc tại bến xe 42 năm trước bất ngờ tìm được mẹ

Cậu bé 3 tuổi bị lạc tại bến xe 42 năm trước bất ngờ tìm được mẹ

Kể từ khi bị lạc ở bến xe lúc 3 tuổi, Joon luôn mơ ước gặp lại gia đình nhưng giữa biển người mênh mông, phải sau 42 năm anh mới được toại nguyện." alt="Câu chuyện xúc động về người đàn ông đi bộ 15.000 km để cứu giúp trẻ em " width="90" height="59"/>

Câu chuyện xúc động về người đàn ông đi bộ 15.000 km để cứu giúp trẻ em