Giải trí

Ước mơ mãi dở dang của nhạc sĩ Có phải em mùa thu Hà Nội Trần Quang Lộc

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-01-30 02:46:39 我要评论(0)

Thu Phương hát 'Có phải em mùa thu Hà Nội': Nhạc sĩ Trần Quang Lộc sinh năm 1945, tại Gio Linh, Quản lịch thi đấu afc cuplịch thi đấu afc cup、、

Thu Phương hát 'Có phải em mùa thu Hà Nội': 

Nhạc sĩ Trần Quang Lộc sinh năm 1945,ƯớcmơmãidởdangcủanhạcsĩCóphảiemmùathuHàNộiTrầnQuangLộlịch thi đấu afc cup tại Gio Linh, Quảng Trị. Ông theo học âm nhạc tại Trường Quốc gia âm nhạc Huế năm 20 tuổi. Tốt nghiệp, ông vào học một đại học nữa ở Sài Gòn rồi bắt đầu sáng tác năm 1960. Để rồi 10 năm sau đó, nhạc sĩ có tuyển tập đầu tay là Hát bên dòng sông xưa.

Chưa một lần ra Hà Nội 

Kỳ thực, Trần Quang Lộc viết đến 600 bài hát, những sáng tác hay có nhiều: Em còn nhớ Huế không, Chợt nghe em hát, Tình cờ gặp nhau, Câu hát tình quê, Áo hoa, Em đã xa tôi... nhưng có lẽ vì hai bài Có phải em mùa thu Hà Nội và Về đây nghe em quá nổi tiếng mà khán giả chỉ nhớ nhất tên ông với đúng hai nhạc phẩm này.

Có phải em mùa thu Hà Nội với thơ Tô Như Châu, được Trần Quang Lộc phổ nhạc năm 1972 và nhanh chóng đón nhận tình cảm nồng nhiệt của khán thính giả. Có phải em mùa thu Hà Nội?, đơn thuần là một bài hát hay về Hà Nội mà ở đó, người ta nhìn thấy Hà Nội xưa, hay đúng hơn là khung cảnh Thăng Long thanh bình, cổ kính và lãng mạn mơ màng. Dẫu rằng, cả Tô Như Châu và Trần Quang Lộc đều chưa lấy một lần ra Hà Nội.

{ keywords}
Nhạc sĩ Trần Quang Lộc và Thu Phương. Sau này, khi nghe tin ông bệnh nặng, ca sĩ gốc Hải Phòng đã gửi ông 100 triệu giúp đỡ khiến nhạc sĩ xúc động vô cùng.

Hai giọng ca hát thành công nhất bài này là Hồng Nhung và Thu Phương, sau đó có thể kể đến Mỹ Linh, Trần Thu Hà, Khánh Linh, Lam Trường, Mỹ Tâm... Đặc biệt là trường hợp của Thu Phương, cô hát Có phải em mùa thu Hà Nội lần đầu năm 1997. Không thể nói Thu Phương khi ấy vô danh vì cô đã đi hát với ban nhạc Tây Hồ nhiều năm, trước cả lúc tốt nghiệp Nhạc viện Hà Nội. Song, phải từ khi hát Có phải em mùa thu Hà Nội, sự nghiệp Thu Phương tiến lên một tầm cao mới, tên cô đặt cạnh các diva Hà thành cũng như mở ra thời kỳ đầu của trào lưu âm nhạc Làn Sóng Xanh.

{ keywords}
Nhạc sĩ Trần Quang Lộc và danh ca Thái Thanh.

Trong khi đó, Về đây nghe em là ca khúc viết bằng điệu slow rock mạnh mẽ, tân thời, giàu chất trữ tình. Chính nhạc sĩ Trần Quang Lộc từng tiết lộ, ông viết Về đây nghe em năm 1968, khi đang đi học tại Sài Gòn và đi đánh đàn cho phòng trà, quán bar hằng đêm để kiếm sống. Tại đây, ông nhìn thấy cảnh một số nữ sinh viên mặc váy ngắn làm gái mà lòng day dứt, nhiều nỗi niềm. Từ đó, ông viết nên bài Về đây nghe em với lời: "Về đây nghe em / Về đây mặc áo the, đi guốc mộc".

 

Từ yêu nữ sinh trường nhạc đến người bạn đời ân cần 

Hình ảnh về nhạc sĩ Trần Quang Lộc không bao giờ thiếu cây guitar. Nhà ông ở Bà Rịa còn nhiều đàn hơn, từ chiếc piano cũ đến hơn 10 cây guitar, chục cái organ cùng hai dàn âm thanh nghe nhạc và hàng trăm CD, VCD. 

Nhạc sĩ Trần Quang Lộc không giấu việc đã tán "đổ" vợ mình, bà Nguyễn Thị Thuận (sinh năm 1949) bởi cây đàn và âm nhạc của người nghệ sĩ. Ông gặp bà Thuận, khi ấy còn là nữ sinh người Huế tại Đà Nẵng. Bà từng học trường Âm nhạc Huế nhưng nghỉ ngang vì bố mẹ không đồng ý.

Hai người ban đầu là bạn bè thường xưng "mày-tao" vì bằng tuổi. Ông và bà có nhóm bạn chung, thường tụ tập đi chơi cùng nhau, lang thang dọc bờ biển Mỹ Khê. Bà Thuận ấn tượng vì Trần Quang Lộc lúc nào cũng có cây guitar bên mình, có thể hát từ sáng đến trưa không chán. Ông vừa sáng tác vừa nghêu ngao hát nhưng lại không chủ đích ghi chép, lưu giữ. 

“Có người từng nói với bố tôi: "Con Thuận nhà anh xinh thế mà đi theo đám bạn này không biết sẽ ra sao”. Nhưng rút cuộc chuyện tình yêu của chúng tôi vẫn được bố mẹ đồng ý. Cả hai làm đám cưới năm 32 tuổi. Chỉ có điều, tôi được quán triệt: “Lấy một người chồng như vậy, sau này có cực con ráng chịu, không về nhà kêu ca”, bà Thuận kể. 

{ keywords}
Bà Thuận chăm sóc chồng.

Hai người nên duyên muộn và có 4 người con. Hiện tại, 3 người con của nhạc sĩ Trần Quang Lộc định cư ở Mỹ, còn người con trai Trần Quang Phương Nam ở lại Việt Nam sống cùng bố mẹ. 

Trong căn nhà cấp 4 ở phường Long Toàn, thị xã Bà Rịa, TP. Vũng Tàu, những tháng cuối đời nhạc sĩ Trần Quang Lộc được vợ chăm sóc bóm cho từng muỗng cháo, muỗng sữa. Điều này khiến nhiều đồng nghiệp nể phục và yêu quý tình vợ chồng gắn bó của họ.

Cuộc đời nhạc sĩ Trần Quang Lộc đã cống hiến cho đời một gia tài âm nhạc đồ sộ. Chia sẻ với VietNamNet, ông từng bảo vô cùng biết ơn khán giả, biết ơn các ca sĩ trong nước lẫn hải ngoại đã hát thành công ca khúc của ông. 

Sinh lão bệnh tử, dù biết nhạc sĩ Trần Quang Lộc đã phải đương đầu với những ngày bệnh tật đớn đau và nay đã vĩnh biệt cõi trần nhưng những người yêu nhạc của ông vẫn không khỏi bùi ngùi, tiếc nuối. Bởi ước mơ ra Hà Nội tổ chức đêm nhạc cho riêng mình của ông sẽ dở dang mãi mãi.

Nghe thêm "Về đây nghe em":

Gia Bảo 

Tác giả ca khúc 'Có phải em mùa thu Hà Nội' qua đời

Tác giả ca khúc 'Có phải em mùa thu Hà Nội' qua đời

Bà Trần Thị Thuận, vợ của nhạc sĩ Trần Quang Lộc, xác nhận với VietNamNet, ông qua đời lúc 17h chiều nay, 7/6, thọ 71 tuổi.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Con bé từ khi lên thuyền không ngừng nấc lên những tiếng nghẹn ngào sợ hãi.

Trên gương mặt xinh đẹp rỉ ra một lớp mồ hôi mịn càng ngày càng nhiều, bây giờ cô biết mình chắt sẽ chết ở đây nên cô không muốn bé gái nhìn thấy cảnh chiếc du thuyền được nhộm bằng máu tươi.

Cô bé khóc, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, trong đôi mắt. Cô nhìn con bé nói: "không khóc...yên tâm chút nữa thôi, sẽ có người đến, nhớ kỹ mật khẩu của số thẻ này đều là ngày sinh của chị, trong ví có danh thiếp. Em phải nhớ kỹ, nhớ thật kỷ, tất cả thuộc về em." cô cười, nụ cười mang theo vẻ mệt mỏi. Đôi môi vốn hồng nhuận bây giờ, nó đã tái nhợt. Cô cảm thấy mệt mỏi. Cô sắp không trụ được nữa. Hồng Nhiên dùng hết sức lực còn lại của bản thân đẩy chiếc thuyền đi. Khi chiếc thuyền dần trôi xa cô cũng đã kiệt sức rồi, cô đang chìm xuống đáy đại dương, cô khó thở, cô không còn sức để mà dãy dụa nữa.

'cô sắp chết rồi sao? hẳn là đi.'

Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô. Cô nhìn đôi tay không còn chút sức lực nào đang cố vương lên, đôi bàn tay đã thắm không biết bao nhiêu là máu của người vô tội, chỉ vì chiến tranh. Nhưng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình cô vẫn có thể giúp được một mạng người. 'Ha ha' cô cười tự giễu trong lòng.

- ----Ta là đường phân cách-----

Trong lúc cô tưởng như mình đã chết trong đầu cô hiện lên một tiếng vang

[Tinh! Khế ước hoàn thành. Dịch chuyển đến không gian hệ thống.]

[Túc chủ người mở mắt ra được rồi... Người chưa chết đâu.]

Âm thanh vang lên trong đầu Hồng Nhiên cô nghe theo lời nói đó mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một màu trắng xóa còn cô thì đang lơ lững trong không gian này. Cô nhìn xung quanh không có bất cứ thứ gì ngoài một màu trắng giọng nói kia lại cất lên một lần nữa

[Túc chủ người khỏi tìm. Tôi không có thật thể tôi chỉ có thể giao tiếp với người qua suy nghĩ hoặc giọng nói.]

Hồng Nhiên nghe vậy không khỏi hỏi: "Tại sao ta lại ở đây? không phải ta chết rồi sao!?"

[Túc chủ ngài đã chết nhưng là chết ở thế giớ cũ. Người đã cứu được một sinh linh trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình nên tôi quyết định lập khế ước với người, hơn nữa cô bé đó sẽ là thiên mệnh chi tử trong tương lai nên tôi được lệnh Giúp ngài xuyên qua một thế giới khác, sống thọ chết già, nhưng nếu người hài lòng với dịch vụ "Hệ Thống xuyên thư" thì có thể gia hạng bằng tích phân. Tôi là Hệ Thống mang kí hiệu 3926, tôi sẽ giúp người trong việc tu luyện ở thế giới mới.]

"Tu luyện? Tại sao phải tu luyện?" Hồng Nhiên hỏi.

[Haizzz... Túc chủ a, tôi nói người nghe ở thế giới mới này là cá lớn nuốt cá nhỏ, người yếu thì chết. Hơn nữa đây là thế giới tu luyện người không cần làm ăn người chỉ cần tu luyện, giết yêu thú, bán yêu thú thôi cũng đủ sống nhàn hạ cả đời a~~ mà người tu luyện có thể tiến nhập muôn phái mà có muôn phái chống lưng thì không ai dám đụng tới người]

Hồng Nhiên nghe xong hai từ chống lưng mày liễu liền nhiếu lại trong lòng thầm nghĩ 'Từ trước đến giờ chỉ có mình chống lưng cho người ta chứ không ai dám chống lưng cho mình' khi Lãnh Nhiên suy nghĩ những thứ này cô chính là muốn thử một chút những lời này Hệ Thống có thể nghe hay không.

Trước mặt cô hiện ra một bản màu xanh lam, trong tay cô cũng bất giác xuất hiện ra một cây bút. Hệ Thống lại nói:

[Túc chủ người không muốn người khác chống lưng cho mình thì chỉ có một cách là người phải mạnh, mạnh đến nổi không ai dám đụng tới người, người hiểu không!?

Bây giờ người có thể tạo ra một cơ thể mới ở thế giới mà người sắp đến] Hồng Nhiên thầm cười giễu 'ha ha... Quả nhiên có đọc được suy nghĩ'

" alt="Truyện [BHTT] Xuyên Thư" width="90" height="59"/>

Truyện [BHTT] Xuyên Thư