Cái nắng sáng sớm không quá gắt nhưng cũng đủ khiến người con gái trong phòng khẽ đưa tay mà nhíu mày. Lục Thẩm Vy khó chịu mà kéo mềm lên che đi cái nắng sáng sớm. Chưa được bao lâu thì tiếng gọi vang lên \-Lục Thẩm Vy,ệnCònCơHộiNàoĐểYêbóng đá chiều nay mau dậy cho mẹ!! \-Ưm. . .mẹ à~~ cho con ngủ. . .một chút thôi!! \-Mau dậy đi, ba con đang chờ dưới nhà!! \-Làm gì vậy mẹ!! \-Mau lên!! \-Vâng~ Bà Lục thở dài bước ra ngoài, cô theo đó cũng tỉnh dậy. Cô là tiểu thư duy nhất của Lục Gia, một cô gái cá tính và mạnh mẽ. . .rất hiếm khi cô khóc, có lẽ là do nước mắt từ lâu đã không còn. Đánh răng rửa mặt xong xuôi cô bước xuống nhà, khuôn mặt lạnh tanh lại có phần ngỗ nghịch từ từ đi xuống, hạ người xuống sofa, cô khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt \-Ông gọi tôi? \-Con nói chuyện với ba nghiêm túc lại!! \-Tại sao? Vào vấn đề chính đi!! Ông Lục nghiêm nghị nhúp ngụm trà nhìn cô \-Tháng sau kết hôn!! Thẩm Vy nhếch mép, đưa bàn tay trái lên không trung ngắm nhìn \-Hóa ra là bàn tay đã đến lúc phải được điểm xuyến bằng kim cương!! Nói xem, người đó là ai? \-Là đại thiếu gia Vũ Thị, Vũ Hạo Thần!! Cô ngã người ra sau ghế nhìn ông \-Hóa ra là liên doanh!! Nói xem tôi tại sao phải nghe lời ông mà cưới một người không quen không biết? \-Con....!! \-Tôi bận rồi, tạm biệt!! Thẩm Vy bỏ đi ra ngoài ngay sau đó, ông Lục nhếch mép nhìn qua Thẩm Nhi cũng chính là mẹ của cô mà gằn giọng \-Con hư quả là tại mẹ!! Nếu không làm cho nó đồng ý kết hôn, thì mau cút khỏi đây!! |