Kinh doanh

Ký ức vui vẻ tập 9: MC Lại Văn Sâm từng may quần bò để mưu sinh ở Nga

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-01-30 03:18:20 我要评论(0)

MC Lại Văn Sâm, Khánh Vân chia sẻ kỷ niệm về chiếc máy may: Trong tập 9 của Ký ức vui vẻ, sân khấu t lich âmlich âm、、

MC Lại Văn Sâm,ýứcvuivẻtậpMCLạiVănSâmtừngmayquầnbòđểmưusinhởlich âm Khánh Vân chia sẻ kỷ niệm về chiếc máy may: 

Trong tập 9 của Ký ức vui vẻ, sân khấu tái hiện lại khung cảnh một tiệm may thời xưa với chiếc máy may cũ gợi nhiều kỷ niệm của các nghệ sĩ. MC Thành Trung cho biết, chiếc máy may là một vật giá trị mà những gia đình sở hữu nó đều giàu có, xa xỉ. Tiếp lời Thành Trung, MC Lại Văn Sâm tiết lộ từng làm thợ may để mưu sinh trong thời gian du học khiến mọi người bất ngờ.

{ keywords}
MC Lại Văn chia sẻ kỷ niệm với chiếc máy may.

“Các bạn biết không, thời tôi sống bên Nga, cố gắng dành dụm để mua một chiếc máy khâu. Không phải vì xài sang mà khi ấy chúng tôi kiếm sống bằng nghề may. Tôi may những chiếc quần bò để kiếm thu nhập nên chiếc máy may là cả một gia tài của tôi thời ấy. Nhìn thấy lại hình ảnh này tôi rất muốn khóc bởi những kỷ niệm bỗng ùa về khiến tôi không kiềm được cảm xúc”, MC Lại Văn Sâm tiết lộ.

Đối với Khánh Vân, chiếc máy may này vô tình đã đánh thức một phần ký ức khiến cô trào nước mắt. Để có được chiếc áo dài đầu tiên trong cuộc đời, khi còn là một cô học sinh lớp 9, Khánh Vân đã chứng kiến cha mẹ chịu thương chịu khó, cố gắng để mỗi năm con gái đều có áo mới tới trường. Tới khi trưởng thành, Khánh Vân luôn ghi nhớ tất cả những điều đó, dù gia đình không khá giả nhưng cô đã có một tuổi thơ hạnh phúc trong tình thương của gia đình.

“Giống như mọi người nói, tôi may mắn được lớn lên trong tình thương của cha mẹ. Đó là lý do tại sao khi tham gia cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ, nhận được câu hỏi ứng xử, tôi có chỉ biết trả lời thời điểm đó tôi không có gì ngoài sự yêu thương muốn được chia sẻ. Tôi mong rằng những thế hệ sau sẽ luôn được lớn lên trong yêu thương và biết ơn”, Khánh Vân xúc động.

{ keywords}
Khánh Vân nghẹn ngào vì tuổi thơ được sống trong tình thương.

Cris Phan cũng không kiềm được cảm xúc khi nhớ lại hình ảnh mẹ cặm cụi bên chiếc máy may. Trong ký ức của anh đó là đêm khuya trước ngày đi thi, nhìn thấy mẹ thức chong đèn may đồ, điều này khiến Cris Phan luôn khắc ghi: “Có những thứ đơn giản như vậy nhưng mới thấy được giá trị của con người chứ không phải là quần áo, đồng hồ mắc tiền. Khi mình cởi bỏ hàng hiệu ra, giá trị con người mình đâu tính bằng những thứ đó đâu”, Cris Phan xúc động.

Bất ngờ trở thành gương mặt bí mật trong phần thử thách, NSND Hồng Vân xúc động trước tình cảm của các đồng nghiệp dành cho mình. MC Lại Văn Sâm dành cái ôm thân mật: “Hồng Vân là một nghệ sĩ tôi rất yêu quý, kính trọng và tin tưởng mỗi khi làm việc chung. Trong suốt 3 mùa làm chương trình Ký ức vui vẻ, Hồng Vân đã luôn thay tôi chia sẻ nhiều điều bổ ích đến các thế hệ sau. Cảm ơn Hồng Vân vì đã cống hiến cho nghệ thuật cũng như luôn hỗ trợ tôi trên sân khấu”.

{ keywords}
Hình ảnh các nghệ sĩ dành tình cảm cho NSND Hồng Vân.


Huỳnh Quyên

NSND Hồng Vân khóc nghẹn thương tiếc Chí Tài, Chánh Tín, Mai Phương

NSND Hồng Vân khóc nghẹn thương tiếc Chí Tài, Chánh Tín, Mai Phương

Tập 9 của Ký ức vui vẻ mang nhiều cảm xúc với những tình cảm, yêu thương mà các nghệ sĩ dành cho nhau. Đứng trên sân khấu cùng MC Lại Văn Sâm, NSND Hồng Vân bỗng chốc run rẩy vì cảm xúc ùa về và không kìm được nước mắt. 

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Chị Nguyễn Thị Nhiếp là hiệu trưởng Trường THPT Phan Huy Chú – ngôi trường được công nhận là trường chất lượng cao của Hà Nội luôn đi đầu thí điểm những mô hình giáo dục mới.

Tuy nhiên, vị hiệu trưởng này đã từng điếng người khi nhận được bức “tâm thư” của cậu con trai đang tuổi dậy thì “nhắc nhở” chị về vai trò làm mẹ.

“Dành bao nhiêu thời gian cho con?” là câu hỏi mà chị ngại trả lời nhất. Bởi vì “Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình, đặc biệt là với con cái. Do công việc chiếm khá nhiều thời gian của tôi. Tôi ý thức được điều đó nhưng vẫn chưa điều chỉnh được nhiều, cho dù thời gian này tôi đã cố gắng hơn rất nhiều”.

{keywords}
Cô Nguyễn Thị Nhiếp
Đỗ chuyên thì học, không thì thôi

Là người đã trưởng thành từ mô hình “trường chuyên lớp chọn” cách đây hơn 25 năm, chị Nhiếp tự nhận rằng mình được như hôm nay, cách làm việc, cách tư duy… không thể không kể đến sự ảnh hưởng tốt đẹp của những ngôi trường chị đã học.

“Nhiều bạn tôi đều đã học một cách say mê với những ước mơ, khát khao, hoài bão thật đẹp bởi vi chúng tôi vẫn được chơi, được trải nghiệm thực tế trong hoàn cảnh sống thời kỳ trước.

Nhưng bây giờ, học sinh trường điểm, trường chuyên lớp chọn cũng có những điểm khác chúng tôi. Hình như không ít em chỉ biết học từ sách vở, ít biết về xung quanh. Đã có những em vô cảm, ích kỷ và tự mãn sai là mình được đang học trường chuyên lớp chọn, đôi khi lại là do bố mẹ xoay xở, tính toán cho con” – đây là góc nhìn của chị về hiện trạng trường chuyên lớp chọn bây giờ.

Với nhận định như vậy, chị Nhiếp cho biết trước đây, gia đình đã cho con gái lớn thi vào trường chuyên, nhưng với tinh thần đỗ thì học và không đỗ thì thôi. “Một phần tôi nhìn thấy sự thiếu hụt của nhiều học sinh trường chuyên lớp chọn hiện nay, một phần tôi biết lực học của con mình chỉ khá, lại không chịu theo những nơi “luyện”. Đến cháu trai thứ hai thì tôi không có ý định đó chút nào nữa”.

Cả hai con chị đều học THPT ở ngôi trường chị làm hiệu trưởng.

Với hai học trò mà người ngoài nhìn vào tưởng như “nhân vật đặc biệt”, thì ở trường chị Nhiếp vẫn“coi các con như mọi học trò khác”. Điều khác giữa con mình và học trò, đối với chị, “là khi con ở nhà vì mỗi gia đình có hoàn cảnh khác nhau. Tôi đã từng so sánh con mình với học sinh, hay với… con người khác. Rất hiệu quả khi tôi so sánh để khích lệ những điểm mạnh, những ưu điểm của con và rất tồi tệ khi tôi so sánh, chê bai con tôi kém cỏi hơn bạn bè…”.

Có một điều mà chị Nhiếp áp dụng vào cả việc dạy con và học sinh. Đó là “Nói được và làm được, chịu trách nhiệm cao với tất cả những gì mình làm”.

Tôi thấy lo lắng cho con khi nhiều tệ nạn xã hội biến tướng mà kỹ năng sống của con còn chưa đủ. Tôi lo lắng khi không ít lần thấy con sống thiếu trách nhiệm, sợ trách nhiệm.

Chồng chị là sĩ quan quân đội, haivợ chồng đều làm cán bộ quản lý, cả hai đều bận việc cơ quan nhưng đều có chung quan điểm phải dạy con tự lập và tự trọng. Chị cho biết “Nhà tôi không có người giúp việc. Từ nhỏ, hai con của tôi phải luôn làm việc cùng bố mẹ, khi nhỏ thì gấp quần áo, dọn nhà, nhặt rau… Khi lớn hơn thì lau nhà, phơi quần áo, rửa bát, nấu cơm. Đến bây giờ, mọi việc trong gia đình các cháu đều tự làm và làm tốt. Các cháu đỡ việc nhà cho tôi rất nhiều”.

“Cái khổ của đói, của thiếu thốn thì thời nay hầu hết giới trẻ sống ở thành phố ít phải trải qua. Trong công việc cũng như trong cuộc sống tôi luôn nghĩ và luôn tìm cách dạy học sinh, dạy con với tinh thần vượt khó và biết ứng phó, thích nghi. Vợ chồng tôi không chiều chuộng con, mà luôn dạy con làm các công việc. Các cháu được rèn để không lười nhác, để luôn thích nghi với môi trường mới”.

Hai bài học từ cô con gái lớn

Trong suốt quá trình nuôi con lớn khôn, có những câu chuyện mà chị Nhiếp nhớ mãi.

“Cả hai con tôi đều tâm sự “Hình ảnh của bố mẹ làm cho chúng con áp lực”. Nghe vậy, tôi vừa mừng vừa lo.

Cũng có khi lo lắng quá nên giục con học hành, nhưng rồi chúng tôi lại điều chỉnh ngay khi tự hỏi “Như vậy có tạo áp lực cho con không?”.

Thực tế, áp lực tạo ra động lực nhưng  áp lực quá sẽ làm mất tự chủ và giảm hiệu quả học tập và rèn luyện”.

Để có được những kinh nghiệm này, có một câu chuyện mà chị Nhiếp không thể quên.

“Cha mẹ thường kỳ vọng nhiều ở con cái, nhất là con đầu lòng. Khi con gái lớn học cấp 1, tôi thường yêu cầu sau mỗi ngày đi học về con phải báo cáo điểm số và không ít lần nổi giận mắng quát con vì điểm chưa cao.

Con gái tôi sợ đến mức có lần nhất định không chịu về chỗ ngồi, cứ đứng trên bục giảng khóc đòi cô giáo cho điểm cao để về không bị mẹ mắng. Tôi biết chuyện và ân hận đến tận bây giờ, lấy đó làm bài học để chia sẻ với cha mẹ học sinh”.

Mỗi khi nhắc lại câu chuyện này, chị Nhiếp lại cảm thấy “thêm một lần đau nhói trong tim”, còn “con gái tôi thì cứ buồn cười vì hành động đứng khóc, đòi cô giáo cho điểm cao”.

“Đây là bài học về hậu quả tạo áp lực quá cho con” – chị Nhiếp kết luận, và “Đến con trai thứ hai đi học, tôi đã rút kinh nghiệm điều đó”.

Một bài học khác về sự nhất quán lời nói khi dạy con và tôn trọng quyết định chọn nghề chọn trường của con cũng được chị rút ra từ cô con gái đầu.

Khi con gái lớn học cấp THPT, cháu ước mơ thi đỗ Học viện Ngoại giao. Vợ chồng chị cứ định hướng cho con thi ngành sư phạm để theo nghề của mẹ, sau này ra trường còn có thể có đầu ra.

“Cháu nói với tôi "Khi tư vấn chọn nghề, chọn trường cho phụ huynh và học sinh, mẹ nói "chọn nghề nào, trường gì các bác nên để các con quyết định...", vậy tại sao với con mẹ lại không để cho con quyết định?”.

Chồng tôi thì phân tích nghề sư phạm nhàn nhã hơn, có thời gian chăm sóc gia đình. Nghe vậy cháu lại hỏi "Mẹ là giáo viên đấy. Bố nhìn mẹ có nhàn nhã hơn, có thời gian chăm sóc gia đình hơn không?".

Vợ chông tôi thấy con phân tích, nêu ví dụ cụ thể rất thuyêt phục nên hiểu rằng phải cùng xây đắp ước mơ cho con. Năm đó cháu đã quyết tâm thi đỗ Học viện Ngoại giao khối D1 và Trường ĐH Sư phạm Hà Nội khối A1. Cháu chọn học Ngoại giao theo đúng ước mơ và tự tin nói với bố mẹ rằng "Con thi sư phạm để bố mẹ hài lòng thôi, đỗ con cũng không học đâu"”.

Đến giờ, cô con gái đã bước sang năm thứ 3. “Điều tôi thấm thía là vì cháu quyết chọn ngành chọn trường nên có khó khăn gì cháu đều cố gắng vượt qua. Đặc biệt là cháu hay kể với tôi về những điều hay, những điều đặc biệt khi học ngoại giao mà cháu rất tự hào”.

{keywords}
Học sinh Trường THPT Phan Huy Chú xếp hình Tổ quốc

Bức thư nhớ đời từ cậu con trai

Cùng với cô chị, cậu con trai thứ hai cũng là người đem lại cho cô hiệu trưởng này một bài học về sự kiềm chế, lắng nghe trong dạy học sinh, dạy con.

Chị Nhiếp kể rằng khi cậu con trai bước vào tuổi dậy thì, lên lớp 9 thì mê game. “Cũng như nhiều học sinh cháu đã từng trốn học, nói dối...để đi chơi game. Vợ chồng tôi tìm cách ngăn chặn, càng cấm cháu càng mê, bất chấp sự răn đe, dạy dỗ của bố mẹ”.

Buổi họp phụ huynh đầu năm, cô giáo nêu tên con trai nằm trong tốp học sinh học yếu của lớp. Mặc dù biết lực học của con nhưng chị Nhiếp vẫn rất buồn.

“Về nhà tôi mắng cháu và nói "Mẹ là hiệu trưởng mà phải ở lại họp vì con trong tốp học sinh học yếu của lớp. Con biết mẹ rất xấu hổ không?". Cháu cãi lại rất gay gắt, cháu không chấp nhận những nhận xét đó.

Hôm sau cháu viết cho tôi một lá thư, trong đó có dòng "Hiệu trưởng đ. là cái gì nếu không hiểu được con mình". Tôi giận con lắm nhưng vẫn kiềm chế, tìm cách "hiểu con mình", để đúng là hiệu trưởng trong mắt con tôi”.

Cô Nhiếp vui mừng vì “Đến nay, cháu có thay đổi rõ rệt mặc dù tôi vẫn còn phải lo lắng nhiều một số cá tính của cháu. Và sự kiềm chế mà tôi học được từ lần này không chỉ được tôi tiếp tục áp dụng với con trai, mà còn với cả những học sinh yêu quý của mình”.

Chị Nhiếp cho biết vợ chồng chị có điều kỳ vọng lớn là con cái trở thành một người tử tế, sống có ích và biết sống trách nhiệm với bản thân, gia đình, xã hội.

Bên cạnh đó, có sự mong muốn các con sẽ làm được điều mà bố mẹ chưa làm được, đó là “Thực hiện được việc hội nhập bằng tri thức và năng lực chắc chắn và mạnh mẽ hơn thế hệ của chúng tôi”.

“Tôi đã từng thất vọng vì con cái không phải vì kết quả học tập mà vì một vài tính xấu tôi rèn dạy mãi mà con vẫn chưa sửa được.Ví dụ tật đổ lỗi hoặc diễn đạt khó hiểu

Còn con trai tôi thì đã từng cầm cuốn “Con cái chúng ta đều giỏi” và nói với tôi rằng “Mẹ phải học cách dạy con của các bà mẹ Tây ấy”. Nghe con nói vậy, tôi giật mình xem lại cách dạy con và tìm cách hiểu con hơn”.

“Mình phải sống, làm việc thế nào để có thể từ đó dạy con. Đầu năm học, bài học đầu tiên tôi muốn các thầy cô giáo trường mình cũng dạy cho học trò là sống có trách nhiệm. Bài học cuối cùng trước khi các con ra trường là bài học Tri ân.

Biết ơn cha mẹ, thầy cô và cả bạn bè chính là để sống có trách nhiệm với yêu thương, với cuộc đời”.

 Chi Mai

" alt="“Hiệu trưởng… là cái gì nếu không hiểu được con mình”" width="90" height="59"/>

“Hiệu trưởng… là cái gì nếu không hiểu được con mình”

Trước lúc vào rạp xem phim Em và Trịnh, tôi cũng loáng thoáng đọc được nhiều bình luận khen chê về mạch phim, tạo hình nhân vật trên các diễn đàn mạng xã hội. Do đó, bản thân cũng xác định việc đi xem với tâm thế không quá kỳ vọng nhằm hạn chế những thất vọng. Dù bộ phim Em và Trịnhkhông thật sự hoàn hảo nhưng với tôi vẫn là một tác phẩm điện ảnh đáng để thưởng thức. 

Cũng bởi, nhạc Trịnh là tuổi trẻ của tôi và rất nhiều người khác suốt thời niên thiếu đầy tươi đẹp. Vì yêu Trịnh nên mải mê đọc nhiều những bài viết của ông, để chỉ cần nghe nhạc dạo trong phim thì đầu đã tự thấy: “thuở ấy có người con gái đi dưới những hàng long não lá li ti xanh mướt để đến đại học văn khoa Huế. Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái vẫn đi qua dưới hàng cây long não.... Người con gái đi qua những hàng cây long não giờ đã ở rất xa, đã có một cuộc sống khác. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên”. 

Về kịch bản, yếu tố đóng vai trò tiên quyết cho thành công của một bộ phim thì ở Em và Trịnh, điều có thể nhận ra ngay là nhà biên kịch đã cố gắng thu gói nhiều tiểu tiết nhất có thể về cuộc đời Trịnh Công Sơn trong một bộ phim với dung lượng 136 phút. Từ sự xuất hiện của các nàng thơ trong cuộc đời của cố nhạc sĩ tài hoa này cho đến hành trình sáng tác nhạc tình rồi nhạc phản chiến, từ quá trình học hành cho đến các mối quan hệ bạn bè với thanh niên trí thức đương thời… tất cả đều được khắc họa chân thật bằng một ngôn ngữ đậm chất điện ảnh trong phim. Theo dõi trọn vẹn mạch phim, khán giả sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn về cuộc đời của Trịnh, người nghệ sĩ có ảnh hưởng lớn nhất trong nền âm nhạc Việt Nam thế kỷ XX. 

Tuy nhiên, điểm hay cũng là điểm để bàn cãi nhất trong phim khi biên kịch và đạo diễn dường như đang quá ôm đồm các chi tiết trong quá trình kể chuyện. Nếu đang xem một bộ phim tài liệu, tôi hẳn sẽ dành lời khen kịch bản ở những nỗ lực trên đây vừa liệt kê. Nhưng tiếc là bản thân tôi và nhiều khán giả đang xem một bộ phim nghệ thuật, cần hơn cả những góc nhìn nhấn nhá đánh thẳng vào cảm giác của người xem. Vì chờ đợi mãi một sự kiện bước ngoặt, một tình tiết tiêu biểu sẽ đẩy bộ phim lên cao trào giữa trùng điệp quá nhiều tình tiết dàn trải, cá nhân tôi dù yêu thích Trịnh Công Sơn nhưng phải thú thực là có phần thất vọng với bộ phim. 

Những tình tiết lẽ ra có thể trở thành điểm nhấn, ví dụ chuyện Dao Ánh phải đi lấy chồng dù đang trong tình yêu say đắm với Trịnh Công Sơn bỗng nhiên bị xé lẻ ra thành nhiều phân cảnh rời rạc, xen kẽ với các mạch chuyện khác khiến nó không còn sức nặng về mặt cảm xúc. Nhiều chi tiết còn thậm chí thiếu logic tâm lý. Ví dụ cảnh trước Dao Ánh vừa hoang mang phải gặp chồng chưa cưới theo sắp đặt của gia đình thì cảnh sau là Trịnh Công Sơn nhận được lá thư của người yêu.

Bên cạnh đó, có những cảnh, phân đoạn trên phim dường như chỉ xuất hiện vì nên xuất hiện, do muốn đề cập đến một điều gì đó, không mấy liên quan đến mạch truyện chính. Như những cảnh của Thanh Thúy, trường đoạn kịch tích với cảnh mưa rơi ban đầu của Diễm xưa, hoặc cảnh diễn bài hátHuyền thoại mẹ trong hội trường… Dù chẳng có cảnh nào là dở hoặc vụng về nhưng khi đặt cạnh nhau trên nền chung của bộ phim lại dường như chẳng hề thuộc về nhau. 

Tuy vậy, có nhiều điều lớn lao đã kéo lại cho sự ôm đồm quá mức trong cách kể chuyện của Em và Trịnh.Khi xem xuyên suốt bộ phim, yếu tố được tôi đánh giá cao dụng ý của ekip khi khai thác những “bóng hồng” trong đời Trịnh như một chất xúc tác cho sự thăng hoa trong nghệ thuật của ông. Có một sự tách biệt rõ ràng giữa người yêu và những nàng thơ ở cuộc đời Trịnh. Ý tưởng mấu chốt này là chính là sợi chỉ đỏ xuyên suốt khiến khán giả hứng thú khi dõi theo bộ phim. 

Yếu tố thứ hai làm nên thành công cho bộ phim Em và Trịnhlà việc khắc hoạ rõ nét lý tưởng nghệ thuật của Trịnh Công Sơn. Sự dụng công rất tỉ mỉ của ekip đối với việc tái hiện bối cảnh miền Nam những năm 1960-70 đều hướng đến một mục đích là phục dựng cuộc đời đi xuyên qua lịch sử của Trịnh. Từ Huế đến B’Lao (Đà Lạt) và Sài Gòn, chúng ta đều sẽ nhìn thấy lại vẻ đẹp hoài cổ của một thời vàng son. Thế nhưng, đó không chỉ là bối cảnh mơ mộng, lãng mạn mà thấp thoáng đâu đó vẫn bị bao trùm trong sự tang tóc, thương đau. Sự xuất hiện của các yếu tố lịch sử trong Em và Trịnhlà một điểm cộng rất lớn của bộ phim. Cá nhân tôi tin là nếu hạn chế những phân đoạn này thì giá trị phản ánh hiện thực của bộ phim sẽ giảm đi rất nhiều. 

Bởi lẽ, việc đặt góc nhìn thẳng thắn xem Trịnh Công Sơn như một chứng nhân của lịch sử, một nạn nhân của chiến tranh khiến chúng ta hiểu được lý tưởng của một trí thức trẻ thời loạn, hiểu được khát khao của một người nghệ sĩ “trung lập” nhưng chưa bao giờ đặt mình bên ngoài cuộc chiến và cuộc đời nhân sinh. Hình ảnh chàng nhạc sĩ trẻ luôn ngơ ngẩn, âu sầu vì “không thể viết nổi một bài nhạc vui” khiến tôi thật sự cảm động. 

Nếu như những chuyển biến tâm lý yêu đương của nhân vật Trịnh khiến chúng ta có đôi phần xao nhãng phim thì sự thay đổi về nhận thức của một thanh niên trẻ trước thời cuộc khiến mình ấn tượng hơn nhiều. Hôm qua, có bạn nhắn tin hỏi tôi về sức ảnh hưởng của Trịnh, liệu rằng vào thời điểm ấy vị trí của nhạc sỹ có thật sự lớn tới vậy không? Khi đó, bản thân không chắc chắn lắm nên chưa trả lời. Nhưng sau khi xem xong Em và Trịnhthì tôi tin là từ khi còn sống và đương khi trẻ trung, Trịnh Công Sơn đã thật sự nổi tiếng và đầy sức ảnh hưởng như thế. Bởi với một tư duy âm nhạc, luôn đau đáu nhiều nỗi trăn trở như thế, lời nhạc của Trịnh, tâm hồn của Trịnh chính là tiếng nói đại diện cho những suy tư, trăn trở của cả một thế hệ thuở ấy. Cho nên, không phải ngẫu nhiên mà cho đến thời đại này, Trịnh Công Sơn vẫn là một cái tên không thể bị lãng quên.


Độc giả Nguyễn Huỳnh Minh Ngọc

Độc giả có thể gửi ý kiến về bộ phim Em và Trịnh theo địa chỉ: [email protected]. Ý kiến của bạn không nhất thiết trùng với quan điểm của VietNamNet. Xin trân trọng cảm ơn

" alt="Dù thích Trịnh Công Sơn nhưng tôi có phần thất vọng với 'Em và Trịnh'" width="90" height="59"/>

Dù thích Trịnh Công Sơn nhưng tôi có phần thất vọng với 'Em và Trịnh'