...''Tôi gặp chị trong một ngày mưa"...
''Rì rào."
Tiếng mưa bên ngoài xen lẫn tiếng cãi vã,ệnMùaHoaNămẤlịch đá ngoại hạng anh trong một căn phòng được ánh sáng yếu ớt từ ngoài được hắt từ bên ngoài, bóng lưng một thiếu niên thờ ơ đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài hiện lên, mái tóc đen tuyền dài đến lông mày. Thân mặc áo thun trắng cùng quần dài ống rộng đen, dáng vẻ dịu dàng.
Tôi ngục đầu xuống và bắt bắt đầu nói:
''Tiếng mưa dễ chịu như như vậy mà...''
Bỗng nhiên tiếng quát tháo đinh tai làm tôi choàng tỉnh khỏi suy nghĩ riêng mơ hồ của mình.
"Thằng Khánh, thằng Khánh đâu?''
"Ra đây ngay cho tao."
Giọng nói trầm nhưng lạnh của người đàn ông càng lúc càng lớn, tôi nhẹ nhàng nhấc mình khỏi ghế. Tay cầm nắm cửa, tôi thở dài một tiếng rồi mới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì thứ ánh sáng của đèn làm tôi chói mắt. Khóe miệng cong lên, khẽ lộ ra nụ cười hiền, nụ cười này cũng chỉ là giả tạo.
''Con đây."
Chát
Cũng chưa kịp để tôi nói hết, người được gọi là bố ngay trước mắt này đã cho con trai mình ăn tát, lực mạnh làm một bên má tôi đau rát, cái tát đó như muốn xé toặc cả không gian lẫn tiếng mưa êm nhẹ. Đưa mắt nhìn người trước mắt, tôi xin lỗi như một thói quen, dù chẳng có lấy một lỗi lầm.
Người bố này lại dùng tay mình nắm thật mạnh lấy cổ áo, như muốn tẩn cho đối phương một trận thừa sống thiếu chết, ông ta lôi tôi đến trước cửa, hung hăng đẩy ra phía ngoài. Người đàn ông điển trai với vẻ dịu dàng này nhìn tôi căm phẫn, lớn giọng nói:
"Mày cút ngay cho tao, cút, biến khỏi mắt tao giống như con mẹ của mày đấy."
Lúc sau trước mắt tôi chỉ là mặt cửa, tôi vẫn đứng đấy, nhìn xuống đôi chân trần, da thịt trên nền đất bị làm cho lạnh. Tôi không biết mình nên đi đâu, cũng chưa kịp lấy tiền và đồ, việc này với tôi đã quá quen thuộc. Dù sao cứ ở đây cũng không phải cách hay, tôi lựa chọn quay lưng đi xa, tạm thời tránh mặt.
''Bõm"