Ronaldo gây sốt với lời hứa sinh nhật tuổi 36, sinh nhật Ronaldo
Siêu sao người Bồ,âysốtvớilờihứasinhnhậttuổisinhnhậtuyển việt nam một trong những cầu thủ vĩ đại nhất làng bóng thế giới, đã kỷ niệm 20 năm chơi bóng đá chuyên nghiệp khi anh bước sang tuổi 36 vào ngày 5/2.
![]() |
Ở tuổi 36, Ronaldo vẫn có khát khao chinh phục thành công hơn bất cứ ai |
CR7 đã có những chia sẻ đầy chân thành, xúc động đến 260 triệu người theo dõi (follow) trên tài khoản instagram.
Trong sự nghiệp của mình, Ronaldo đã giành 29 danh hiệu với Sporting Lisbon, MU, Real Madrid và CLB hiện tại Juventus, đồng thời cũng vô địch EURO 2016 và Nations League 2018/19 với tư cách là đội trưởng Bồ Đào Nha.
Bất chấp thành tích đáng nể ấy, cũng như tuổi tác, trong Ronaldo vẫn cháy lên động lực và khát khao mạnh mẽ để có một bản thân tốt nhất trên sân cỏ và thề sẽ luôn cống hiến 100% cho đến khi nào rời cuộc chơi.
![]() |
Siêu sao người Bồ hạnh phúc bên bạn gái và các con |
Hãy nghe Ronaldo chia sẻ: “36 tuổi, không thể tin được! Dường như tất cả mới bắt đầu ngày hôm qua, nhưng cuộc hành trình này đã đầy những cuộc phiêu lưu và những câu chuyện đáng nhớ. Quả bóng đầu tiên của tôi, đội bóng đầu tiên của tôi, bàn thắng đầu tiên của tôi… Thời gian trôi thật nhanh!
Từ Madeira đến Lisbon, từ Lisbon đến Manchester, từ Manchester đến Madrid, từ Madrid đến Turin, nhưng trên tất cả, từ tận đáy lòng mình cho thế giới... Tôi đã cống hiến tất cả những gì có thể, luôn cố gắng cung cấp phiên bản Ronaldo tốt nhất có thể của mình.
Đổi lại, cácbạn đã dành cho tôi tình yêu và sự ngưỡng mộ, sự hiện diện của bạn và sự ủng hộ vô điều kiện của bạn. Và vì điều đó, tôi sẽ không bao giờ có thể cảm ơn các bạn cho đủ. Tôi không thể làm được nếu không có bạn.
![]() |
Bạn gái đăng tải những hình ảnh 'trốn' đi chơi của cặp đôi cùng lời chúc ngọt ngào đến CR7 |
Khi tôi kỷ niệm sinh nhật lần thứ 36 và năm thứ 20 của tôi với tư cách là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, tôi xin lỗi vì tôi không thể hứa với các bạn 20 năm nữa như thế này.
Nhưng điều tôi có thể hứa với bạn, miễn là tôi tiếp tục, bạn sẽ không bao giờ nhận được ít hơn 100% từ tôi!
Một lần nữa, xin cảm ơn tất cả sự ủng hộ của các bạn cũng như những lời chúc tử tế, mới mẻ của mọi người trong ngày hôm nay. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi và tất cả các bạn đều có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi”.
L.H
相关推荐
-
Nhận định, soi kèo Aston Villa vs Chelsea, 00h30 ngày 23/2: Khách rơi tự do
-
Chủng virus Corona đang biến đổi không ngừng và cuộc chiến chống dịch còn nhiều cam go, nhưng những tình nguyện viên như Nguyễn Thanh Tâm (20 tuổi, sinh viên trường Cao đẳng Kỹ thuật Cao Thắng, TP.HCM) và hàng nghìn người trong tuyến đầu chống dịch vẫn đang cố gắng không ngừng. Bởi họ hiểu, những nỗ lực đó có thể đổi về sinh mạng của người bệnh. 00h11 phút, Thanh Tâm trở về phòng sau 14 tiếng tình nguyện trong khu cách ly tập trung tại thành phố Thủ Đức (TP. HCM).
Vừa thiếp đi được mấy phút, chàng trai quê Tiền Giang choàng tỉnh, ánh mắt hốt hoảng, không giấu phần mệt mỏi, mồ hôi trên trán vẫn còn nhễ nhại. “Cứ nhắm mắt lại là tiếng còi xe cấp cứu bên tai, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng và hình ảnh đau đớn của bệnh nhân chập chờn hiện lên, tôi không thể chợp mắt được”. Gần 2 tuần nay chưa đêm nào Thanh Tâm có một giấc ngủ trọn vẹn. Riêng đêm nay, anh thức trắng hoàn toàn.
Ban đầu, vị trí Thanh Tâm đăng ký là ở bệnh viện dã chiến, nhưng ở đó đã đủ người nên anh chuyển sang khu vực hỗ trợ tiêm vắc xin lưu động của thành phố Thủ Đức .
Thanh tâm lấy thông tin cá nhân của người dân đến tiêm Vắc xin Covid-19. Công việc của những tình nguyện viên như anh là điều phối trong quá trình tiêm vắc xin, đo huyết áp cho bệnh nhân, ghi chép các số liệu cụ thể, hướng dẫn bệnh nhân về phòng bệnh, dọn dẹp sắp xếp chỗ ở cho người bệnh, vận chuyển lương thực thiết yếu từ xe vào khu cách ly,...
Hơn một tháng nay anh rong ruổi khắp các địa điểm tiêm lưu động cùng những chiến hữu của mình. Công việc của nhóm Thanh Tâm phụ trách là hỗ trợ y bác sỹ lấy thông tin và điều phối người dân trong quá trình tiêm vắc xin.
Điểm tiêm chiều hôm đó là nhà văn hóa thiếu nhi Thủ Đức. Dưới cái cái nóng 36-37 độ trong bộ đồ bảo hộ y tế kín mít, mồ hôi ròng ròng như tắm, Nguyễn Thanh Tâm vẫn hoạt động như một con thoi.
Mắt không ngừng quan sát và nhắc nhở mọi người tuân thủ quy định giãn cách, nhiệm vụ của anh là đảm bảo số lượng người tiêm không bị ùn ứ bất cứ khâu nào. “Mấy hôm đầu về, cổ họng khô rát, đau, không phát nổi ra tiếng vì hô hào cả ngày và nói quá nhiều”.
Thanh Tâm (ngoài cùng bên trái) cùng các bạn tình nguyện viên sau giờ tình nguyện. Hơn một tháng tình nguyện, tiếp xúc với y bác sỹ cùng quá trình làm việc đã giúp chàng trai miền sông nước nắm được những thông số và kỹ năng y tế cơ bản. “Ban đầu chưa biết và cũng bỡ ngỡ nhưng làm nhiều nên quen, tôi đã học được cách sơ cứu khi bị thương, các chỉ số khỏe mạnh của một người bình thường và nhiều điều thú vị khác của y học”.
Hoàn thành điểm tiêm ở trung tâm thiếu nhi Thủ Đức, đoàn xe lưu động chuyển sang điểm tiêm trung tâm thương mại Gigamall. Mỗi ngày, bình quân anh phải tiếp xúc với trên dưới 1000 người, nguy cơ tiếp xúc với F0 rất cao. Khi được hỏi có sợ không, người con miền Tây quả quyết: “Khi lựa chọn việc này, tôi đã chấp nhận mọi khó khăn, nguy hiểm rồi, chỉ có tỉnh hay ngất, không có vui hay buồn, càng tiếp cận tiêm cho càng nhiều người càng tốt”.
Những lần chứng kiến cơn đau đớn của bệnh nhân nhiễm Covid-19, Tâm cảm thấy ngộp thở và lặng người đi. Những ca trở nặng được đưa vào bệnh viện dã chiến. Họ không dùng mũi mà phải thở bằng miệng, mỗi lần “lỡ” hít thở bằng mũi thì cơn đau phổi ập đến khiến bệnh nhân quằn quại, thống khổ vô cùng. “Có bệnh nhân đã xin bác sĩ cho họ “được giải thoát” vì không chịu đựng được”.
“Nếu chỉ một lần nhìn thấy nỗi thống khổ của họ, bạn sẽ hiểu tại sao chúng tôi phải cố gắng chiến đấu từng ngày”. Trên gương mặt đầy những vết hằn sâu do thiết bị bảo hộ y tế để lại, ánh mắt người con miền Tây vẫn sáng ngời.
Trước đó, Tâm đã về nhà tránh dịch nhưng khi thấy tình hình dịch bệnh ở TP.HCM phức tạp, Tâm đã trở lại với suy nghĩ “nếu ai cũng sợ và lùi lại phía sau, thì ai sẽ tiến lên chống dịch”. Đến tận hôm nay, chàng trai 20 tuổi vẫn chưa dám báo tin cho mẹ vì sợ nơi quê nhà mẹ mình sẽ lo lắng.
Sau những giờ tình nguyện vất vả, Thanh Tâm và người bạn của mình cùng trò chuyện, san sẻ áp lực vất vả và nỗi nhớ gia đình. Số lượng bệnh nhân ngày càng đông trong khi sức người có hạn khiến gánh nặng trong khu cách ly tăng thêm bộn phần. Mặc dù hoạt động theo nhóm và đã có sự sắp xếp, luân phiên nghỉ ngơi, nhưng kiệt sức trong quá trình tình nguyện là điều không thể tránh khỏi, thậm chí đã trở thành cảnh tượng quen thuộc.
“Không ai bắt chúng tôi làm nhiều đến vậy, nhưng khi nghĩ rằng chỉ cần chúng tôi cố gắng thêm một chút, sẽ có thêm những người bệnh được cứu chữa thì ai cũng cố gắng bằng tất cả sức lực mà mình có”.
Mới hôm qua, đang thực hiện nhiệm vụ, một bạn tình nguyện viên nữ ngất đi. Không có sự hốt hoảng hay sợ hãi, Tâm và mọi người bình tĩnh đưa người đồng đội của mình vào cáng nằm nghỉ ngơi và chăm sóc. Dưới cái nóng cùng bộ đồ bảo hộ y tế kín mít, giọng nói chàng trai trẻ ấy vẫn không giảm đi phần hào sảng và quả quyết: “chúng tôi ngất nhưng đổi lại nhiều người được sống, đáng đánh đổi lắm chứ”.
Đã 4h40 phút sáng, một đêm không ngủ, nhưng chàng thanh niên 20 tuổi vẫn giữ cho mình thói quen tập môn Muay Thái và thể hình. “Đó là cách tôi duy trì năng lượng để tiếp tục chiến đấu”.
Một trong những điều khiến Tâm cảm thấy hạnh phúc khi tham gia chiến dịch này là anh chàng đã làm quen được với một nữ sinh trường Y ở Đà Nẵng. “Những thời khắc khó khăn và mệt mỏi nhất trong khu cách ly, chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu, sát cánh vượt qua, thấu hiểu và san sẻ những áp lực cho nhau, điều đó làm tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc và may mắn”.
Anh và nữ bác sỹ tương lai đã có với nhau một lời hẹn “đến khi dịch bệnh qua đi, cả hai sẽ gặp nhau và cùng đi du lịch tại Đà Nẵng”.
Phan Nga
Cô gái lai Việt - Thái kể chuyện chống dịch: Bị dân mắng, được dân thương
Bật khóc khi bị người dân mắng mỏ, rưng rưng xúc động khi được người dân dúi vào tay lốc sữa... - những trải nghiệm vui buồn đã giúp cô gái 19 tuổi trưởng thành và trân quý cuộc sống hơn.
" alt="Lời hẹn khi hết dịch Covid">Lời hẹn khi hết dịch Covid
-
Khuôn mặt khác thường vì không có gò má, đôi mắt trũng sâu xuống đã khiến Jono bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi khi mới chào đời được 36 tiếng. Thậm chí, các bác sĩ còn chẩn đoán rằng Jono có khả năng sẽ không thể nói hoặc đi lại trong tương lai vì căn bệnh quái ác. Cậu bé sau đó được đưa đến một trung tâm phúc lợi xã hội vì không còn bất kì người thân nào chịu cưu mang.
Khoảng 2 tuần sau, một người phụ nữ xa lạ có tên Jean Lancaster đã xin nhận nuôi Jono. Khi ấy, bà Jean chỉ đơn giản nhìn thấy một bé trai đáng thương cần được chăm sóc và rồi bà yêu thương đứa trẻ ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Người phụ nữ mất đến 5 năm để hoàn thành thủ tục nhận nuôi Jono. Mẹ nuôi Jean đã dành hết tình yêu thương của mình cho cậu bé tội nghiệp. "Mẹ tôi có thể hơi thấp người, nhưng bà có trái tim to lớn nhất trong số những người tôi từng được gặp", Jono tâm sự. Dù lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện của mẹ, nhưng vì ngoại hình khác biệt, Jono luôn phải đối mặt với sự kì thị, chế giễu của những người xung quanh. Bạn bè ở trường thậm chí xa lánh Jono vì nghĩ bệnh của cậu bé có thể truyền nhiễm. "Tôi cảm thấy như thể mình là người duy nhất trên thế giới bị như vậy. Những người khác thật may mắn khi trúng xổ số hay trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, bác sĩ, luật sư nhưng tại sao tôi lại gặp phải tình cảnh thế này", Jono nói. Khi đã lớn hơn, Jono bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn vì muốn nhận được sự chú ý từ mọi người. "Tôi rất cô đơn. Tôi muốn có bạn bè. Tôi từng mua rất nhiều kẹo để cho những đứa trẻ khác, mong họ sẽ thích tôi", Jono nhớ lại. Bước ngoặt đến với Jono năm 19 tuổi khi anh xin làm trong một quán bar. Dù không tránh khỏi những ánh nhìn soi mói và sự cười chê nhưng chàng trai trẻ cũng nhận ra rằng vẫn có rất nhiều người thực sự quan tâm và đồng cảm với anh. Nhờ đó, Jono đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mình, lấy được tấm bằng ngành khoa học thể thao và trở thành huấn luyện viên cá nhân ở một phòng tập gym. Jono Lancaster bắt đầu chấp nhận diện mạo khác biệt của mình và bớt đi nỗi ngại ngùng mỗi khi đứng trước gương. Cuộc đời cũng mang đến cho anh một tình yêu đẹp với người bạn đời Laura Richardson. Tình cờ gặp nhau ở phòng tập gym, bỏ qua những lời dị nghị và cấm đoán, cặp đôi đã kết hôn và chung sống hạnh phúc nhiều năm nay. "Tôi luôn sống tích cực. Mọi người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài và đánh giá thấp tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh rằng họ đã sai. Tôi tự hào về con người mình và những gì tôi đã đạt được", anh chia sẻ.
Trái ngược với quá khứ đầy tự ti và đau đớn, Jono Lancaster giờ đây đã trở thành một diễn giả truyền cảm hứng, sẵn sàng lên tiếng ủng hộ những người đồng cảnh ngộ. Xuất hiện tại nhiều buổi diễn thuyết ở các trường học trên khắp thế giới, Jono hy vọng những chia sẻ của mình có thể mang lại hy vọng, ánh sáng và tình yêu cho những số phận kém may mắn, đồng thời nâng cao nhận thức của xã hội về Hội chứng Treacher Collins. Anh cũng thành lập quỹ từ thiện "Love Me Love My Face" để hỗ trợ, chia sẻ khó khăn với những bệnh nhân mắc Treacher Collins. Khi được hỏi liệu có phẫu thuật thẩm mỹ để cải thiện diện mạo hay không, Jono đã lắc đầu. Anh cho rằng sự thay đổi ấy sẽ biến anh thành một con người khác. "Chúa đã sinh ra tôi thế này hẳn là có lý do nào đó". "Thay vì cảm thấy có lỗi với bản thân, tôi tin tưởng vào chính mình. Thay vì ghét bỏ vẻ ngoài không hoàn hảo, tôi yêu thương nó. Thay vì trốn tránh, tôi chọn đối diện với thế giới cùng một nụ cười thật tươi. Tôi chọn tiếp tục sống! Không có gì đáng chê trách hơn là một thái độ tồi tệ. Tin vào bản thân bạn, sống lạc quan, yêu thương chính mình và thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn", chàng trai chia sẻ. Theo Dân trí/ Inspire more, News24
Cú lừa của quý bà 57 tuổi khiến chàng trai mất hơn 10 tỷ đồng
Nhìn vào bức ảnh của cô gái trẻ, chàng trai thấy mê đắm. Trong hơn 1 năm, anh không tiếc tiền gửi cho người đẹp, không ngờ tất cả chỉ là cú lừa của người đàn bà 57 tuổi.
" alt="Ngỡ ngàng cuộc sống hiện tại của chàng trai mắc bệnh lạ, bị bố mẹ bỏ rơi">Ngỡ ngàng cuộc sống hiện tại của chàng trai mắc bệnh lạ, bị bố mẹ bỏ rơi
-
Nghèo khổ, công việc cực nhọc so với tuổi tác nhưng vợ chồng ông Trai - bà Thương luôn hạnh phúc bên nhau.
Người dân xã Hương Vinh hầu như ai cũng rõ câu chuyện hiếu thảo hiếm có của bà Thương. Gia đình nghèo khó, bố mất sớm, mẹ đau yếu, nên dù thông minh nhưng bà phải nghỉ học từ rất sớm để kiếm tiền lo cho mẹ và em trai. Ngoài việc đồng áng, bà còn bươn chải làm thuê làm mướn khắp nơi để mẹ và em không bị đói. Để chia sẻ gánh nặng với chị, người em trai Nguyễn Văn Sinh học đến lớp 6 thì vào miền Nam học nghề thợ mộc. Nhưng vào Nam được vài năm thì Sinh trở về quê với căn bệnh tâm thần, suốt ngày chửi bới, phá phách. Một thời gian sau thì mẹ bà ngã bệnh nặng rồi bị mù mắt. Bệnh tật của mẹ và em khiến sức ép cơm áo càng đè nặng lên đôi vai bà Thương...
Nổi tiếng chăm chỉ lại nết na đức hạnh nên khi đến tuổi đôi mươi, bà được nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng trước cảnh ngộ éo le của gia đình, bà quyết định hy sinh hạnh phúc riêng tư để lo cho em và làm tròn chữ hiếu với mẹ. Biết việc đó, mẹ bà kiên quyết ngăn cản nhưng không thể làm bà lay chuyển quyết định. Có chàng trai mê mẩn bà, hứa sẽ hết mình chăm sóc cho người thân của bà nếu nhận lời làm vợ anh ta, nhưng bà vẫn không đồng ý. Lúc đó bà nghĩ, nếu mình vướng bận chuyện chồng con thì không thể toàn tâm toàn ý lo cho mẹ, cho em, mà người ta nói lời chắc gì đã giữ lấy lời.
Thời gian như bóng câu qua cửa, tuổi xuân của bà qua nhanh theo những ngày tháng cực nhọc. Khi mẹ bà qua đời thì bà gần 60, mái tóc đen mượt một thuở đã điểm bạc...
Tình yêu không có tuổi
Ông Trai sinh ra trong một gia đình nghèo ở xã Bình Thành, thị xã Hương Trà. Ông bị mù từ nhỏ nên không thể đến trường. Năm 1992, khi Hội Người mù thị xã Hương Trà thành lập, ông xin vào hội kiếm việc nuôi thân. 6 năm trước, ông chuyển đến Hội Người mù xã Hương Vinh làm tăm tre, chổi đót. Bà Thương quen ông trong những lần đến đây nhận quà hỗ trợ. Những lần gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ giúp hai người hiểu về hoàn cảnh của nhau để rồi trở nên thân thiết.
Thương ông Trai mù lòa và muốn giúp ông kiếm thêm thu nhập, bà tự nguyện dẫn đường đưa ông đi bán vé số. Những lần cầm tay ông Trai dẫn đường, bà cảm nhận được sự chân thành và nghị lực sống mãnh liệt ở người đàn ông mù lòa này. Con tim tưởng chừng như đã héo úa vì tuổi tác của bà đã rung động khi cảm nhận sức ấm từ đôi bàn tay ông. Muốn được chăm sóc ông như chăm sóc người mẹ quá cố mù lòa của mình, bà chủ động ngỏ lời nhưng bị ông Trai từ chối.
Lúc đó, ông Trai thành thật: “Tui rất thương bà, nhưng nếu tui đến với bà thì chỉ khiến cho bà thêm khổ. Bà sáng mắt nên chăm sóc được tui, còn tui mù lòa mần răng chăm sóc bà. Hơn nữa, bà còn phải lo cho em trai nữa…”. Nhưng rồi lời nói tận đáy lòng của bà khiến hai người trở thành vợ chồng: “Tui thương mẹ tui như răng thì thương anh như rứa”.
Ngày ông Trai dẫn vợ về quê ra mắt, bà con lối xóm ai cũng vui mừng. Họ mừng vì cuối cùng ông cũng có một bờ vai để chia sẻ yêu thương, cho dù cả ông và vợ đều đã ở bên kia dốc cuộc đời. Làng xóm mỗi người góp dăm ba chục ngàn tổ chức đám cưới ấm cúng cho ông bà. Nhưng bên cạnh sự vui mừng ấy, cũng không ít người ái ngại cho bà Thương. Ái ngại vì thấy bà đã già yếu nhưng vẫn phải chăm sóc cho người em không hơn gì đứa trẻ lên ba, nay lại “đèo bòng” thêm người đàn ông mù nữa. Nhưng bà Thương gạt đi: “Đã yêu thương nhau thì nào ai so tính thiệt hơn. Tui làm bờ vai cho ông ấy, còn ông ấy cho tui niềm tin và nghị lực…”.
Cặp đôi hạnh phúc
Ngày nắng cũng như ngày mưa, từ tờ mờ sáng, ông Trai và bà Thương đã dìu dắt nhau đi kiếm sống. Bàn tay gầy gò, đen đúa của bà luôn nắm chặt bàn tay chắc nịch, chai sạn của ông. Họ dắt nhau đi khắp xã Hương Vinh và nhiều tuyến đường ở TP.Huế để bán vé số. Công việc vất vả so với tuổi tác nhưng trên khuôn mặt của hai người lúc nào cũng thường trực nụ cười. “Vì rứa mà mọi người thường gọi vợ chồng tui là “cặp đôi hạnh phúc”- ông Trai ngượng ngùng nói.
Tiếp lời chồng, bà Thương bảo, thực ra công việc bán vé số chỉ cần một mình bà làm cũng được, vì ông Trai bị mù không thể nhận biết vé số cũng như tiền của khách trả. Thương chồng, rất nhiều lần bà bảo ông ở nhà nhưng ông không chịu. Một lần, trước sự năn nỉ của bà Thương, ông Trai gượng gạo đồng ý ở nhà, nhưng khi vợ vừa mang vé số rời khỏi nhà vài chục phút thì ông đã nhờ hàng xóm dẫn đến chỗ vợ. Ông Trai bảo, ông đi cùng chỉ khiến cho vợ thêm vất vả, nhưng lúc nào ông cũng muốn đi bên vợ. “Lạ lắm. Cứ xa bà ấy một lúc là tui nhớ, nên lúc nào tui cũng muốn ở bên cạnh bà ấy”- ông bộc bạch.Nhiều người dân xã Hương Vinh kể rằng, cuộc sống của vợ chồng ông Trai thuộc diện cùng cực nhất xã Hương Vinh, nhưng từ ngày lấy nhau đến nay hai người chưa từng lời qua tiếng lại hay đơn giản chỉ là thể hiện sự buồn phiền trên khuôn mặt. Một người hàng xóm của cặp vợ chồng già này tấm tắc: “Thời đại ni, nhiều gia đình nghèo đói vợ chồng “choảng” nhau như cơm bữa, nhưng vợ chồng ông Trai nghèo rớt mùng tơi mà luôn quấn quýt bên nhau, suốt ngày thủ thỉ tâm sự. Tuổi gần đất xa trời rồi mà trông họ lúc nào cũng lạc quan như cặp tình nhân trẻ tuổi”.
Chính tình yêu đã đưa lại cho vợ chồng ông Trai nghị lực và niềm lạc quan để vượt qua những khó khăn, bi kịch. Đã rất nhiều lần hai vợ chồng bị kẻ gian lợi dụng sơ hở cuỗm mất hàng trăm tờ vé số trên đường mưu sinh. Mỗi lần như vậy ông bà đều phải đền cho chủ đại lý hàng triệu đồng. Không có tiền đền ngay nên vợ chồng phải trích tiền lời ít ỏi từ bán vé số hàng ngày để trả nợ từ từ... “Sau những lần đó nhiều khi hai vợ chồng không có tiền mua gạo, lo thuốc thang cho em. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, vẫn được yêu thương nhau là nhất rồi”- bà Thương chia sẻ.
(Theo Dân Việt)
" alt="Chuyện tình cảm động của cặp đôi bán vé số">Chuyện tình cảm động của cặp đôi bán vé số
-
Siêu máy tính dự đoán Everton vs MU, 19h30 ngày 15/2
-
Số tiền do 18.000 công đoàn viên và cán bộ nhân viên Sacombank đóng góp, được chuyển đến Ủy ban Mặt trận tổ quốc tại các địa phương và Liên đoàn Lao động TP HCM để thực hiện các hoạt động hỗ trợ. Trước đó, Sacombank phối hợp với chính quyền địa phương tại Thái Nguyên và Lào Cai để trao quà trị giá 500 triệu đồng hỗ trợ người dân sau bão.
" alt="Sacombank ủng hộ hơn 12,7 tỷ đồng khắc phục hậu quả sau bão">Sacombank ủng hộ hơn 12,7 tỷ đồng khắc phục hậu quả sau bão
- 最近发表
-
- Nhận định, soi kèo NorthEast United vs Bengaluru, 21h00 ngày 21/2: Bảo vệ thứ hạng top 6
- Về tận quê ‘nịnh’ ô sin lên làm việc sau Tết
- Suzuki sản xuất SUV điện cỡ nhỏ cho Toyota
- Muốn kiện chồng cũ đại gia vì không chu cấp cho mình sống xa xỉ sau ly hôn
- Kèo vàng bóng đá Real Madrid vs Girona, 22h15 ngày 23/2: Tin vào Los Blancos
- Skoda Slavia
- Bất thường dây rốn ảnh hưởng thai nhi thế nào
- Cô dâu, chú rể Trung Quốc đi chống dịch, cha mẹ thay mặt làm đám cưới
- Nhận định, soi kèo Arsenal vs West Ham, 22h00 ngày 22/2: Chiến thắng thuyết phục
- 9 đặc sản nên thử khi đến Vũng Tàu
- 随机阅读
-
- Soi kèo phạt góc Bayern Munich vs Eintracht Frankfurt, 23h30 ngày 23/2
- Hồn xiêu phách lạc vì là 'dâu quý' của mẹ chồng
- Vợ ngoại tình trai trẻ nhưng nhất định không chịu ly hôn vì lý do không ngờ
- Doanh nghiệp viễn thông sát cánh cùng nhân dân chống dịch
- Soi kèo góc Leicester vs Brentford, 3h00 ngày 22/2
- Độc thân 10 triệu/tháng, gia đình 20 triệu có gì mà hoang!
- Những ảo tưởng ngây thơ về hôn nhân
- Vietcombank vinh danh Chủ tịch Công đoàn cơ sở xuất sắc
- Nhận định, soi kèo Western United vs Adelaide United, 13h00 ngày 23/2: Lịch sử gọi tên
- Cách giữ cân bằng giữa công việc và gia đình trong mùa dịch bệnh
- Công thức món chân giò ninh măng mềm thơm ‘đưa cơm’
- Mẹ khuyên con gái hãy 'ăn cơm trước kẻng'
- Siêu máy tính dự đoán Celta Vigo vs Osasuna, 3h00 ngày 22/2
- Phở Nam Định bán 66 năm trong hẻm ở TP HCM
- Mẹ già 93 tuổi ăn cơm chan nước mắt vì con bất hiếu
- Ngăn cha đánh mẹ, con uống thuốc sâu tự tử
- Nhận định, soi kèo Ipswich vs Tottenham, 22h00 ngày 22/2: Bất ngờ hợp lý
- Sợ vợ tiêu hết, chồng đưa tiền thưởng Tết cho mẹ
- Tâm sự của một nữ sinh muốn đi vá “ cái ngàn vàng”
- Nỗi khốn cùng của người đàn bà không sinh được con trai
- 搜索
-
- 友情链接
-