Dân phong Vương triều Đại Kim rất cởi mở,ệnVânGiaPhụTửTamNhânHàbảng xếp hạng vô địch quốc gia tây ban nha người người xem trọng luyện võ, bình thường nếu như bị thương sẽ không quáđể tâm, nhưng trải qua một thời gian dài liền để lại bệnh căn, đến khi tuổi già sẽ cực kì thống khổ, mà dược vật tẩm bổ thân thể lại rất đắt đỏ, người trẻ tuổi ráng ráng liền vượt qua, thế nhưng người lớn tuổi lại hấp thu dược lực quá chậm, tiêu tiền gấp 10 cũng không được mua được loại dược có hiệu quả gấp 5 lần, người người đều muốn tìm dược tốt có hiệu quả mạnh, không bị thương thân.
Phiên Vân sơn trang được xây dựng rất hợp thời cơ, chuyên môn tinh luyện thảo dược kết hợp một vài chất hữu ích chế thành đan hoàn, kết hợp với phương pháp tôi luyện đặc thù, nếu như kiên trì dùng mỗi ngày liền có thể làm giảm bớt tổn thương trên thân thể, đồng thời giá cả lại bình dị gần gũi. Thế là mỗi ngày Phiên Vân sơn trang đều hốt được không ít bạc, dần dần có vị trí vững vàng ở Giang Nam, trời cao hoàng đế xa, trải qua trăm năm Vân gia không ngừng kinh doanh, cuối cùng đã trở thành vua một cõi tại Giang Nam.
Đến đời này của Vân gia, gia chủ Vân Khải Sơn, 30 tuổi, làn da trắng nõn non mịn, vóc người thon dài, tuấn dật mê người, bởi vì dùng dược vật của Vân gia để bảo dưỡng, hiện tại trông cứ như cỡ hai lăm hai sáu tuổi, ở Giang Nam rất có mỹ danh.
Đại nhi tử tên Vân Bất Phàm, 17 tuổi, anh tuấn uy mãnh, từ trước đến nay không thích quản chuyện trong nhà, chỉ thích luyện võ, mỗi ngày luôn tìm cao thủđể luận bàn.
Nhị nhi tử tên Vân Phi Dương, 16 tuổi, cao to hấp dẫn, cực kì yêu thích nghiên cứu dược vật, mỗi khi chế tạo ra tân dược, hiển nhiên sẽ nâng cao danh vọng của Phiên Vân sơn trang lên một bậc.
Vân phu nhân mất lúc còn trẻ, chỉ còn Vân Khải Sơn vừa làm cha vừa làm mẹ, đối với đại nhi tử không nghe lời, y cũng vạn phần bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo ý con.
Vân Bất Phàm có tàng trữ một phòng nam thiếp, ngược lại không phải Vân phụ không đồng ý, chỉ là…
Thanh âm lay động cót két cót két vẫn kéo dài từ tối hôm qua cho đến sáng sớm, xốc lên tấm màn đang kịch liệt lay động, hai thân thể trần truồng liều chết dây dưa lấy nhau, cơ thể của cái thân thể phía trên buộc chặt lại, làn da màu đồng cổ chậm rãi chảy xuống những giọt mồ hôi lớn cỡ chừng hạt đậu, trượt xuống thành từng vệt mê người, đại phân thân màu đen thô to tiến tiến xuất xuất từ trong cái mông trắng nõn của người dưới thân, tiếng thở dốc nồng đậm đan xen với thanh âm rên rỉ mê người.
“Bất Phàm thiếu gia… Nô… Không được… A… Thật lớn a… Muốn hỏng…”
Thì ra người ở bên trên chính là Vân Bất Phàm.
Vân Bất Phàm phảng phất như không nghe thấy, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt của hắn không có tiêu điểm, dường nhưđang muốn xuyên thấu qua người trước mắt để nhìn đến một người khác, vào thời điểm mấu chốt, hắn chợt tăng tốc, nâng hai chân của người dưới thân lên mãnh lực thao sáp, vào lúc bắn ra đột nhiên thét lên một tiếng “Phụ thân…” sau đó tiết ra.
Vân Bất Phàm đứng dậy, để hạ nhân mang người trên giường ra ngoài, rồi lại phân phó không cho phép đưa tới nữa, nam thiếp kia không đểýđến thân người trần truồng của mình, cầu khẩn nói: “Thiếu gia, đừng đuổi nôđi, nô cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết, đừng đuổi nô a thiếu gia!”
Vân Bất Phàm nhìn dung nhan đang khóc nỉ non trước mặt, có ba phần tương tự với phụ thân, xuất thần nghĩđến chuyện nếu như phụ thân bị mình thao đến khóc lên sẽ có bao nhiêu xinh đẹp, nghĩ nghĩ một lát phân thân lại trướng lớn.
Hắn không quản người phía sau, xoay người đi vào trong phòng, suy nghĩ duy nhất chính là muốn một lần được thấy Vân Khải Sơn lõa thể, càn rỡ ma sát phân thân của mình, sau khi bắn hết ba lần mới có thể tiêu hạ dục hỏa, nhìn sàng đan ướt đẫm bất kham ở dưới thân, quyết định lại đi hối thúc nhịđệ mới được, xem xem dược đã luyện xong chưa, hắn đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Đêm khuya vắng người.
Lúc này Vân Phi Dương đang ở trong phòng của mình nghiền nát dược phấn, trong miệng thì thầm, hai tay không ngừng bỏ thêm dược thảo vào cối đá, hết sức chăm chú.
Vân Bất Phàm nghẹn hỏa đẩy cửa đi vào, miệng thìồn ào: “Nhịđệ a, rốt cuộc ngươi có luyện ra được cái dược này không a, thực sự là ta sắp nhịn không nổi nữa rồi!” 顶: 843踩: 42
Chương trình gồm ba vở kịch ngắn mang tên: “Đôi mắt sáng”; “Đoàn kết là sức mạnh”; “Bác Hồ và mùa xuân năm ấy”, tác giả: Lê Trinh, Thiên Ân, được dàn dựng bởi các đạo diễn: NSƯT Lâm Tùng, NSƯT Tạ Tuấn Minh, NSƯT Bùi Phương Nga. NSƯT Phú Đôn dù đã nghỉ hưu vẫn được mời quay lại sân khấu. Nam nghệ sĩ vào vai ông già dân tộc đầy khắc khổ.
Mỗi vở kịch là một câu chuyện ý nghĩa về Bác, giúp chúng ta thêm hiểu và thêm yêu vị cha già vĩ đại của dân tộc.
NSƯT Xuân Bắc chia sẻ, tuy Bác đã đi xa, nhưng trong tim mỗi người dân Việt Nam, Bác vẫn luôn sống mãi. Người là một tấm gương sáng, một vị cha già kính yêu của dân tộc, một vị lãnh tụ vĩ đại dành cả cuộc đời cho non sông đất nước.
"Nhà hát Kịch Việt Nam vinh dự và tự hào khi được tái hiện lại những câu chuyện rất đỗi giản dị nhưng đầy ý nghĩa về Bác, nhắc nhớ mỗi người về những bài học mà Bác để lại, những lời dặn dò đầy sâu sắc và tình yêu của Bác dành cho dân tộc Việt Nam", NSƯT Xuân Bắc chia sẻ.
Xem các vở kịch ngắn của Nhà hát Kịch Việt Nam, khán giả thêm hiểu về Bác - vị lãnh tụ vĩ đại, đáng kính, gần gũi, giản dị, giàu lòng nhân ái với nhân dân, một tấm gương đạo đức sáng ngời của dân tộc Việt Nam.
Nó nhắc nhớ thế hệ trẻ mãi mãi ghi nhớ công ơn của Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị cha già đáng kính đã dành trọn cuộc đời, tâm huyết của mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước.
Tình Lê
'Diễn viên khắc khổ nhất màn ảnh Việt' hạnh phúc bên vợ kém 25 tuổi
Ở tuổi 45 NSƯT Phú Đôn mới kết hôn nhưng bù lại, anh đang hưởng tuổi hưu hạnh phúc bên vợ kém 25 tuổi xinh đẹp.
Mới đây mạng xã hội cũng vô cùng "bỏng mặt" khi chứng kiến một cặp đôi cặp đôi đi chùa ngồi nghỉ ở ghế đá, trong đó thiếu nữ mặc chiếc quần tất mỏng tanh để lộ cả nội y .
Hình ảnh các thiếu nữ ăn mặc hớ hênh, phản cảm đã từng bị "ném đá" rất nhiều, tuy nhiên, các cô nàng vẫn bất chấp và tiếp tục gây "nhức mắt" người...
Họ vô tư vào lễ chùa mà không biết rằng có rất nhiều ánh mắt xung quanh đang theo dõi
Mặc có như không...
Đại đức Thích Chúc Tiếp, Chánh Văn phòng Ban trị sự Giáo hội Phật giáo tỉnh Thái Nguyên từng cho biết “Váy ngắn tới chùa không chỉ trở nên lố bịch mà còn làm mất đi ý nghĩa của việc đi chùa, thậm chí làm mất đi phước phần của mình”
评论专区