. Đó là một quần thể tượng: voi, ngựa, cảnh Lã Vọng ôm cần ngồi câu cá, Thánh Gióng cưỡi ngựa, chùa Một Cột, bờ hồ Hoàn Kiếm …</p><p>Hoặc nếu không, cụ cũng sẽ đi đâu đó vẽ tranh, đi thăm nhà con cháu hoặc họ hàng, làng xóm. Nhưng nay, ở độ tuổi 92, sức khỏe không còn cho phép, cụ đành ở nhà.</p><p>Căn nhà nơi cụ ở không bề thế nhưng ai đến cũng ấn tượng. Bởi ngay từ cổng vào, khách đã thấy những bức tượng xi măng, tranh vẽ nhiều màu sắc với những hình khối khác nhau.</p><table class=)
Tường bao quanh nhà được cụ Đức trang trí bằng những bức tranh với nhiều ý nghĩa.Yêu Hà Nội qua mỗi bức tượng
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cụ Đức dẫn chúng tôi đi tham quan ngôi nhà cũng là 'trại sáng tác” của cụ. Ở đó, cụ Đức đắp cả Chùa Một Cột, cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn... cảnh người dân Thủ đô hân hoan mừng ngày giải phóng, một góc Hồ Gươm lặng lẽ mà cuốn hút.
“Biết vì sao mà tôi đắp những bức tượng này không? Vì tôi nhớ Hà Nội đấy", cụ nói.
Cụ Đức cho biết, ngày trước cụ đi lính, rồi vinh dự được về tiếp quản Thủ đô và được ở Hà Nội 3 năm. "Tôi làm lính trật tự nên 36 phố phường không chỗ nào là tôi không biết. Tôi thuộc từng tên đường, từng góc phố, không tin các cô cứ hỏi thử mà xem”.
Nói rồi cụ Đức vanh vách kể phố nào cạnh phố nào, có điểm gì nổi bật. Ngay cả những quán ăn với hương vị đặc trưng của người Hà Nội, xưa cụ có dịp được thưởng thức thì nay cụ vẫn nhớ như in.
“Tôi chỉ ước có thêm một lần trở lại Hà Nội, được đi lại những con đường, thăm những địa điểm mà tôi đã từng có mặt để thỏa nỗi nhớ về một vùng đất mà tôi đã yêu. Nhưng bây giờ, tuổi đã cao, sức khỏe của tôi cũng yếu rồi, không biết tôi có thực hiện được mong muốn ấy nữa không”, cụ Đức trăn trở.
 |
Cụ Đức vẽ và đắp tượng về cảnh quan Hà Nội ở khắp khuôn viên ngôi nhà của mình. |
Cụ cho biết, kể từ khi hoàn thành nhiệm vụ ở Hà Nội, có vài lần, cụ cũng được trở lại Thủ đô. Thế nhưng, mỗi lần đến và đi, nỗi nhớ và tình yêu về nơi ấy lại càng thêm khắc khoải.
Vì nhớ và yêu nên xung quanh nhà, cụ vẽ và đắp nhiều bức tượng về cảnh quan Hà Nội nhất. Để mỗi khi nhớ, cụ lại đứng ngắm nhìn và hồi tưởng lại những ngày đã xa.
Sau này, khi tu sửa nhà, một số bức tượng và tranh vẽ đã bị bỏ đi. Tuy vậy, tình yêu Hà Nội thì đã in đậm vào trong tim nên khi có người nhắc đến, cụ không giấu được xúc động.
“Những ngày ở Hà Nội, địa điểm tôi yêu thích nhất là chùa Quán Thánh và đền Ngọc Sơn. Nó đã trở thành một phần máu thịt trong con người tôi rồi”, cụ Đức tâm sự.
Đam mê tuổi xế chiều
Theo lời cụ Đức, sau khi giải ngũ, cụ về quê lấy vợ và làm nông nghiệp. Nhưng ngoài 70 tuổi, cụ lại có hứng thú vẽ tranh, đắp tượng và lâu dần việc này trở thành niềm đam mê kì lạ của cụ lúc cuối đời.
 |
Chiếc ghế được cụ Đức đắp bằng xi măng với những hình vẽ cầu kỳ. |
Lắng nghe câu chuyện của chồng, cụ Đinh Thị Ngùy - vợ cụ Đức xen ngang, kể về chồng giọng đầy tự hào: “Ông ấy mồ côi bố mẹ từ nhỏ, phải đi ở đợ cho nhà người ta nên có được học hành gì đâu. Biết được cái chữ đã là may mắn lắm rồi.
Sau gần 60 năm kết hôn, bỗng một ngày, tôi thấy ông ấy cầm bút vẽ và đắp tượng. Rồi ông ấy cứ say sưa với những bức tranh, bức tượng. Ông ấy còn cần mẫn “cõng” hàng chục tấn xi măng, nước, sắt thép lên núi để đắp tượng nữa.
Các con cháu đề nghị giúp đỡ nhưng ông ấy đều từ chối, muốn tự mình làm những điều mình thích”.
Cũng vì tuổi đã cao, con cái đã trưởng thành nên cụ Ngùy chiều theo ý thích của chồng để ông được thỏa mãn đam mê và hoài niệm.
Ngắm nhìn những tác phẩm do cụ Đức ở sân, ở cổng, cụ Ngùy cười tủm tỉm: “Tôi tưởng ông ấy không có năng khiếu, thế mà những bức tượng, tranh vẽ của ông ấy cũng đẹp. Hàng xóm láng giềng hay nhiều khách khứa đến chơi đều khen”.

Đám cưới đặc biệt của vợ chồng Hà Nội sau 50 năm chung sống
Ngày trẻ, đám cưới của vợ chồng ông Lĩnh tổ chức vội vã trong bối cảnh chiến tranh. 50 năm sau, ông dành tặng vợ một đám cưới đặc biệt.
" alt="Ông lão 92 tuổi yêu say đắm Hà Nội, đắp tượng quanh nhà để thỏa nỗi nhớ"/>
Ông lão 92 tuổi yêu say đắm Hà Nội, đắp tượng quanh nhà để thỏa nỗi nhớ
Xem video: Bé gái 14 tuổi buồn lòng khi cha thường xuyên xưng hô “mày - tao”Ngọc Ánh năm nay 14 tuổi, em là một người có đam mê đặc biệt với âm nhạc. Cô bé nhớ lại, vì bố em có ước muốn cho em được đứng trên sân khấu lớn nên hai năm trước gia đình em chuyển từ Bình Dương lên TP.HCM, vừa để tiện cho hoạt động nghệ thuật của Ngọc Ánh, vừa để kinh doanh quán ăn.
Từ đó, khối lượng công việc của gia đình em cũng tăng lên, bố mẹ em liên tục phải trông coi cửa hàng, phục vụ khách đến tối muộn, có khi phải đến 11h đêm. Do đó, bữa ăn trưa của gia đình em phải dời sang buổi chiều và cũng qua loa, không đầy đủ chất dinh dưỡng như trước. Mọi người cũng không hào hứng cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong bữa ăn.
Có những ngày em đi học cả ngày nhưng chiều muộn đi học về mới được ăn cơm. Buổi tối em thường ăn lúc 7h nhưng khi đó bố mẹ vẫn đang làm việc nên không có nhiều thời gian với em. Ngọc Ánh cho biết em cảm thấy buồn nhất là đi học về luôn thấy bố mẹ bận bịu, không ai nói với ai câu nào.
 |
Ngọc Ánh buồn vì không có nhiều thời gian chia sẻ với bố mẹ. |
Mặc dù chất chứa nhiều tâm sự nhưng Ngọc Ánh chưa từng chia sẻ với bố mẹ, phần vì em là một người ít nói và khó bộc lộ cảm xúc, phần vì Ngọc Ánh cũng hiểu được tính chất công việc của bố mẹ. Em nhớ lại có những lúc quan tâm hỏi han, nhưng bố mẹ không để ý khiến em rất buồn.
Tham gia chương trình Điều con muốn nói, Ngọc Ánh để trong "Chiếc hộp bí mật" một mảnh giấy nhỏ với hai chữ “Cơm nhà”. Nói về lý do thích bữa cơm gia đình, cô bé thổ lộ vì em muốn cảm nhận không khí sum họp, quây quần gia đình, trò chuyện chia sẻ với nhau trong những bữa ăn.
Tuy nhiên bố mẹ em lúc nào cũng bận bịu với công việc, thậm chí không có nhiều thời gian để chăm sóc cho Ngọc Ánh. Những lúc như thế, em thường tìm đến việc học hành để quên đi nỗi buồn.
 |
Ngọc Ánh thường tìm đến việc học hành khi không được bố mẹ quan tâm. |
Bên cạnh đó, Ngọc Ánh còn tiết lộ rằng bố ruột của em có thói quen xưng hô “mày - tao” với con gái. Mặc dù đã quen nhưng Ngọc Ánh vẫn cảm thấy không thoải mái với cách xưng hô của bố. Mỗi khi em mắc lỗi hay không làm việc nhà, bố em sẽ dọa dẫm "tịch thu hoặc đập điện thoại". Ngọc Ánh cho rằng khi chuyển lên thành phố tính cách của bố mẹ thay đổi so với trước đây.
Ngoài ra, Ngọc Ánh chia sẻ sự bức xúc khi bố mẹ chê em xấu, mũi tẹt, mặt đầy mụn. Ngọc Ánh cũng cố gắng thay đổi điều này bằng cách vuốt cho mũi thẳng lên. Cô bé thổ lộ những lời chê của bố khiến em tự ti, đặc biệt là lời chê mặt mụn dường như khiến em “chạm đáy nỗi đau”.
 |
Bố Ngọc Ánh là một người nghiêm khắc và thường xuyên chê bai nhan sắc của em. |
Ngồi trong căn phòng bí mật lắng nghe những tâm sự của con gái, anh Minh Diệm - bố của Ngọc Ánh dần hiểu ra được những khúc mắc của con trong đời sống gia đình. Anh cho biết vì con gái đang ở độ tuổi nhạy cảm và dễ thay đổi nên anh gặp nhiều khó khăn để hiểu lẫn đáp ứng được tất cả mong muốn của con.
Ngọc Ánh là cô bé năng động nhưng lại ít khi bộc lộ cảm xúc. Mặc dù đã tìm đến những cuốn sách tâm lý để hiểu con hơn nhưng anh Minh Diệm vẫn lúng túng trong cách trò chuyện và không thể đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của Ngọc Ánh. Bên cạnh đó, vì áp lực công việc nên anh không thể chi phối hết các vấn đề gia đình và cuộc sống trong khi con ngày một trưởng thành hơn.
Có những vấn đề anh muốn truyền đạt cho con gái nhưng lại không thể nói theo cách của mình. Do đó không thể tránh khỏi những lúc phải quát mắng nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho con. Anh cho rằng trường học không dạy nhiều kỹ năng sống, việc áp đặt lối suy nghĩ của bố mẹ để tránh sự bỡ ngỡ cho con sau này.
 |
Anh Minh Diệm - bố của Ngọc Ánh muốn làm những việc tốt cho con gái nhưng lại không biết cách thể hiện. |
Trong nhà, cơm lúc nào cũng có sẵn nhưng lại không có thời gian ăn chung cùng nhau. Anh Minh Diệm nghĩ rằng con gái đã trưởng thành và tự chăm sóc được cho bản thân nên cũng đã nhiều lần trao đổi trực tiếp với Ngọc Ánh: "Tôi nói con lớn rồi nên tự túc trong ăn uống, bố mẹ phục vụ khách hàng, không thể chăm lo hết được".
Lý giải về tính cách của mình, anh Minh Diệm cho biết các thế hệ đi trước của nhà anh giáo dục con cháu rất nghiêm khắc nên anh bị ảnh hưởng và coi đó là chuyện bình thường. "Tôi thấy mình thiếu sót vì không đặt bản thân vào vị trí của con, hơi quá trong cách xử sự. Lúc nóng giận, tôi giận mất khôn, sau đó nghĩ lại thì thấy hối hận” - anh xúc động.
 |
Anh đã nhiều lần trao đổi trực tiếp với con về những công việc mà gia đình đang làm. |
Xuất hiện trong chương trình, tiến sĩ tâm lý Tô Nhi A nhận định Ngọc Ánh đang ở độ tuổi rời xa gia đình nên những tâm tư hiện tại của em là một cơ hội quý giá để bố mẹ có thể kết nối với con cái. Cơm nhà không đơn thuần là chuyện ăn cơm cùng nhau mà cô bé cần một không gian, thời gian các thành viên dành cho nhau.
Áp lực cuộc sống làm người lớn vô tình quên rằng bố mẹ làm tất cả vì sự trưởng thành và mang đến cho con cái cuộc sống vật chất, tinh thần tốt nhất. Trung tâm của mọi việc bố mẹ đang làm vẫn là con, có thể không được nhiều nhưng mỗi gia đình nên sắp xếp những khoảng thời gian nhất định và tôn trọng thời gian sinh hoạt chung đó.
Việc xưng hô “mày - tao” của người trưởng thành ảnh hưởng bởi gia đình lẫn văn hóa vùng miền, cha mẹ nghĩ rằng điều này không xấu nhưng danh xưng phải được cả hai đồng thuận, trẻ sẽ không tổn thương. Xưng hô “mày - tao” nên thay bằng những danh xưng đẹp đẽ giúp trẻ thêm tự hào về bản thân, gia đình.
 |
Anh Minh Diệm hứa sẽ thay đổi sau khi đã hiểu hết tâm tư của con gái. |
Với những hành vi, ứng xử chưa phù hợp, Tô Nhi A đưa ra lời khuyên mỗi người nên giữ bình tĩnh trước khi nói chuyện với nhau. Ngoài ra, trẻ con vẫn chưa hoàn thiện ngoại hình, việc bố mẹ chê bai càng khiến trẻ tự ti, tổn thương hơn. Thay vào đó, phụ huynh nên tìm những điểm tốt để khen ngợi và cùng con khắc phục điểm yếu.
Ốc Thanh Vân cho rằng cơm nhà là một điều rất quan trọng trong sinh hoạt của mỗi gia đình. Chính vì thế nên dù bận rộn nhiều hoạt động nghệ thuật nhưng nữ nghệ sĩ vẫn luôn sắp xếp thời gian để tự tay nấu cơm cho gia đình.
Hùng Cường

Phút chạm trán với ông chủ sòng bạc của vị đại tá công an đất Cảng
“Nhóm đối tượng thề, nếu tôi tiếp tục ngăn cản, chúng sẽ cho nổ mìn phá tung cả nhà tôi”, Đại tá Lê Hồng Thắng nhớ lại lần ngăn chặn bữa đại tiệc của 500 giang hồ đất cảng.
" alt="Điều con muốn nói tập 37: Cô bé 14 tuổi khao khát bữa cơm gia đình một lần được đầy đủ"/>
Điều con muốn nói tập 37: Cô bé 14 tuổi khao khát bữa cơm gia đình một lần được đầy đủ
 đã tỏa hương thơm nức một góc đường. Gánh cháo của bà đơn sơ, mộc mạc và hầu như không có bàn, ghế để khách ngồi lại.</p><p>Bên cạnh một đầu quang gánh đựng nồi nước cốt dừa, chén, dĩa và chiếc bàn nhỏ chứa tô xá bấu (củ cải muối), dưa mắm, muối mè… là nồi cháo đậu đen thơm nức. Thế nhưng, 50 năm qua, những chén cháo của bà đã trở nên quen thuộc và gây thương nhớ cho những ai đi ngang qua.</p><p>Minh chứng là dù bán từ rất sớm, nhưng chỉ đến khoảng 7-8h mỗi sáng, nồi cháo to của bà đã hết veo. Nhiều khách đến trễ đành nuối tiếc ra về bởi không kịp mua món ăn ưa thích.</p><p>Bà kể, bây giờ, bà bán cháo dễ dàng hơn thời còn trẻ rất nhiều. Ngày trước, bà phải quảy gánh cháo trên lưng, luồn lách qua từng con hẻm để bán. Bà gánh nhiều đến nỗi đôi vai thon gầy trở nên thô sần, chai sạn.</p><p>Đổi lại, cháo của bà đắt hàng. Ai ăn rồi cũng nhớ, muốn được ăn thêm nhiều lần nữa. Nhờ thế, bà có tiền chăm lo cho đàn con đang tuổi ăn, tuổi học.</p><table class=)
4h sáng, gánh cháo đậu của bà Để bắt đầu được mở bán trên một góc đường tại Quận 6, TP.HCM. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Gánh cháo của cụ bà đơn sơ với một nồi cháo cùng các thức ăn kèm như dưa mắm, xá bấu, nước cốt dừa, muối mè. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Bà kể, bà đến với nghề bán cháo đậu hết sức tình cờ.
Ngày trước, bà từng kinh qua nhiều nghề, buôn bán nhiều mặt hàng nhưng đều không đủ sống. Một lần, bà mua cháo đậu cho đứa con cả ăn. Thấy con ngon miệng, bà cũng thử rồi cảm nhận được hương vị đặc biệt của món cháo này.
Bà quyết định mày mò, mua gạo, lựa đậu, học làm dưa mắm, xá bấu, nấu cháo gánh đi bán. Sau ít ngày chật vật ban đầu, những chén cháo dịu mát, bùi, ngọt nhưng không ngấy của bà có chỗ đứng trong lòng người sành ăn cháo đậu.
Cứ thế, bà gánh cháo đi bán để nuôi 7 người con ăn học. Bây giờ, lưng đã còng, không còn chịu nổi sức nặng của gánh cháo, bà làm chiếc xe nhỏ, đẩy nồi cháo ra một góc vỉa hè bán. Nhưng chẳng vì thế mà cháo bà ít ngon, khách ít đến ủng hộ.
Ngược lại, không còn được phục vụ tận nơi như trước, khách của bà tự đến vỉa hè, mua cho được gói cháo nhỏ với giá chỉ từ 10.000 đồng để ăn cho đỡ nhớ. Hiện, bà có thêm sự giúp sức của người con gái nhưng vẫn không kịp gói cháo cho khách.
Anh Hùng, một người khách quen lâu năm của bà chia sẻ: “Tôi chưa thấy ai nấu cháo đậu ngon bằng bà Để. Trước đây, tôi hay ăn ở một gánh cháo khác. Sau này, ăn cháo của bà, tôi mê luôn. Bây giờ, tôi chỉ ăn cháo của bà nấu thôi”.
Nấu bằng cả tấm lòng
 |
Có tuổi đời ngót ngét 50 năm, gánh cháo của cụ bà vẫn đắt khách, đến nỗi chị Hoa - con gái cụ phải ra phụ mẹ gói cháo. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Để có nồi cháo ngon, bà thức dậy vào 2h sáng mỗi ngày. 2h30, bà nấu cháo và sau 2 tiếng rưỡi đồng hồ cháo mới xong. Cháo đậu của bà không lỏng cũng không quá đặc mà có độ dẻo như xôi chè.
Hạt gạo trong cháo không nát, đậu còn nguyên hình nhưng rất mềm và bùi. Nấu lâu nhưng cháo vẫn giữ được hương, vị rất riêng của hạt gạo, đậu đen. Bà nói, để cháo ngon, bà phải mua gạo ngon, đậu tốt và “nấu bằng cả cái tâm”.
“Nghĩa là nấu bằng nguyên liệu tự nhiên, nấu đúng độ lửa, đúng thời gian, không thể vội vàng, làm cho có… Dù nấu bán nhưng phải nấu như nấu cho người nhà, gia đình con cái mình ăn”, bà Để chia sẻ.
Công phu như thế nên cháo đậu của bà khiến ai ăn rồi cũng nhớ. Chị Hồ Hồng Hoa (SN 1972, con gái bà Để) cho biết, cụ bà bán cháo đậu từ năm 34 tuổi. Đến nay, bà đã bán món ăn này 50 năm nhưng chưa bao giờ ế khách.
“Thậm chí, có thời điểm, mẹ tôi mệt, có ý định nghỉ bán, khách biết được nên đến năn nỉ. Họ nói: “Cô đừng nghỉ. Cố bán cho tụi con ăn”. Thấy vậy, mẹ tôi lại ráng đi bán. Bán riết rồi bà yêu nghề, không bỏ được nữa”, chị Hoa nói thêm.
Đến bây giờ, ở tuổi 84, chân yếu, tay mềm, cụ bà vẫn không có ý định “nghỉ hưu”. Bà nói, bà bán quen rồi, ngày nào không bán là ngày ấy bà không thấy vui vẻ. Thức khuya, dậy sớm là thế nhưng bà lại thấy vui.
“Nói vậy chứ, nấu món này không cực lắm. Trước kia tôi còn kho cá để ăn kèm nhưng bây giờ chỉ làm dưa mắm, xá bấu, nước cốt dừa thôi. Bữa nào có chiên củ cải thì hơi cực một xíu. Nếu chỉ làm dưa mắm thì đơn giản vì tôi làm quen tay rồi”, cụ bà chia sẻ.
 |
Khoảng 7-8h sáng, nồi cháo to đã hết veo. Nhiều khách phải thất vọng ra về vì không mua được món ăn ưa thích. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Tảo tần cùng gánh cháo đã ngót ngét 50 năm nhưng đến nay, bà vẫn phải ở nhà thuê. Bà nói, quê gốc của bà ở TP.HCM nhưng cha mẹ không để lại đất đai. Đông con, gánh cháo dù đắt khách nhưng cũng chỉ giúp bà lo cho 7-8 miệng ăn nên chẳng thể mua được căn nhà để che nắng, chắn mưa.
“Gánh cháo ấy đã giúp tôi nuôi lớn 7 người con. Sau này, con cái lớn, tôi đỡ hơn chứ trước đây, khi con còn nhỏ, tôi cực lắm. Bây giờ, con tôi đều có gia đình riêng. Các con cũng không muốn tôi thức khuya dậy sớm đi bán. Nhưng tôi quen rồi, không bán không thấy vui”, cụ bà nói rồi cố vét chút cháo dính ở đáy nồi trước khi dọn hàng ra về.
 |
Dù đã 84 tuổi, bà Để vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi vì ngày nào không bán, ngày đó bà không thấy vui. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |

Ông lão mở tiệm sách '3 không' bên con đường đắt đỏ bậc nhất Sài Gòn
Hơn 10 năm qua, tiệm sách của ông Nguyễn Văn Cần vẫn duy trì được tiêu chí “3 không” như ngày đầu mở cửa. Bạn đọc đến với tiệm được đọc thoải mái, được thuê sách về mà không cần đặt cọc, ghi tên và trả lại.
" alt="Gánh cháo đậu 50 năm gây thương nhớ ở Sài Gòn"/>
Gánh cháo đậu 50 năm gây thương nhớ ở Sài Gòn