Truyện Chân Tâm Thác Phó
发表于 2025-01-18 15:47:29
来源: NEWS
Chương 1
Khi Tống Tâm Nhiên nhận được điện thoại,ệnChânTâmThácPhólich thi đấu bóng đá anh đang ngồi đối diện Vu Văn hai mắt sưng đỏ, khuyên bảo người đối diện uống cháo nóng.
Tống Tâm Nhiên chuyên chú nghe điện thoại, sắc mặt lại càng thêm nghiêm nghị. Vu Văn nhìn biểu tình của anh, tay run lên làm cái thìa rớt xuống, đôi mắt hàm chứa sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Thẳng đến khi Tống Tâm Nhiên treo điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu. Hi vọng trong mắt Vu Văn nhanh chóng rút đi, nước mắt không chịu khắc chế liền rớt xuống.
Vu Văn tay nắm thành quyền, kiệt lực khắc chế cảm xúc chính mình, lại không cách nào ngăn cản nước mắt đang mãnh liệt trào ra. Đều nói, nam nhi nước mắt khó rơi, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.
Vu Văn biết, nếu không phải hắn ép Quách Dật gấp rút trở về, thì xe của Quách Dật cũng sẽ không gặp phải đất đá trôi mà rơi xuống sông, cả người mất tích, đến thi thể cũng chưa tìm được.
Trong những người hắn quen, Tống Tâm Nhiên có bối cảnh, có quan hệ lớn nhất. Nếu ngay cả Tống Tâm Nhiên cũng nói không tìm thấy, hắn thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể tìm Quách Dật trở về. Mặc dù cuối cùng, cái tìm được chính là thi thể đi chăng nữa, hắn cũng phải đưa Quách Dật về nhà.
Tống Tâm Nhiên chăm sóc, đưa Vu Văn đang thất hồn lạc phách trở về nhà, một lần nữa lên xe. Anh thong thả châm cho mình một điếu thuốc, suy tư nhìn chằm chằm ánh lửa, trầm ngâm nửa ngày mới đeo tai nghe bluetooth, lên đường.
Tùy ý ấn một cái nút trên tai nghe, điện thoại lần nữa thông" cậu tiếp tục nói đi, tìm được người rồi? mất trí nhớ là có ý gì? hiện tại ở đâu, tôi lập tức qua tìm."
Đó là một bệnh viện nhỏ, hành lang thật dài bởi vì tuổi tác lớn đã phiếm màu vàng loang lổ. Tống Tâm Nhiên một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, một bên nhíu mày chậm rãi tiến lên trước cửa một phòng bệnh, nhưng không lập tức đi vào.
Anh vừa mới từ trong điện thoại biết được tình huống, lại nghĩ tới ánh mắt thương tâm tuyệt vọng của Vu Văn. Nếu anh đã quyết định lừa gạt, chỉ có thể kín mít che dấu, không để một chút ít manh mối nào có thể bại lộ.
Mười năm cảm tình, không dễ dàng chặt đứt. Đây là trời cao cho anh cơ hội, anh không thể, cũng không muốn từ bỏ.
Trong mớ suy nghĩ hỗn loạn anh vặn mở khóa cửa. Bất đồng với vẻ tối tăm bên ngoài, bên trong phòng bệnh ánh sáng sung túc, làm anh bất giác nheo mắt lại, nhìn không rõ ràng.
Cửa sổ phòng bệnh không đóng, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào. Tống Tâm Nhiên xách theo giỏ hoa quả, theo bản năng đi về phía cửa sổ đóng lại rồi mới chậm rãi xoay người, nhìn về cái người từ khi anh mới bước vào đều nhìn anh chăm chăm, Quách Dật.
Anh cùng Quách Dật trong quá khứ giống như sư tử vào nhầm lãnh địa của nhau, tràn ngập cảm giác chán ghét cùng kiêng kỵ đối với nhau. Anh chán ghét Quách Dật biết rõ Vu Văn yêu hắn, nhưng lại không đáp lại, kéo Vu Văn gần mười năm, thế nên cho dù anh nỗ lực hồi lâu cũng chưa thể nào đi vào tâm Vu Văn được.
Mà Quách Dật đại khái cũng có thể hoặc nhiều hoặc ít cảm giác được địch ý của Tống Tâm Nhiên đối với mình. Lại có tâm tư không rõ ràng với Vu Văn, cho nên đối với Tống Tâm Nhiên cũng không mặn không nhạt. Nhưng lại bởi vì Vu Văn, hai người khi miễn cưỡng cùng một chỗ, không khí quả thực ngưng trọng có thể áp chết ruồi bọ đang bay loạn.
Nếu là hùng thú có thể không nể tình lao vào cắn xé, nhưng hai người bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cho nhau đánh giá đối địch, nhìn đối phương vô cùng chướng mắt, nghiến răng nghiến lợi âm thầm làm khó dễ lẫn nhau.
Hiện giờ mặt Quách Dật xanh tím đan xen, trên đầu bọc một lớp băng gạc thật dày. Ánh mắt kiệt vụ khó thuần trong quá khứ liền không còn nữa, chỉ còn lại mờ mịt cùng một tia bất an, nhìn qua ôn nhu không thể tưởng tượng.
Nhìn Quách Dật như vậy, Tống Tâm Nhiên lòng có nhiều điều muốn nói lại không thể nói ra. Anh nhìn đối phương vô cùng ôn thuần lại mang theo ánh mắt dò hỏi, chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Tống Tâm Nhiên mặt vô biểu tình kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nếu không thể nghĩ được muốn nói gì, vậy không nói đi, nghĩ nghĩ, anh lấy trong giỏ một quả táo cúi đầu an tĩnh gọt.
Nhưng hiển nhiên, Quách Dật không lí giải được ý tứ trầm mặc của anh, ngược lại mở miệng dùng thanh âm nghẹn ngào thấp giọng dò hỏi:" anh là ai, quen biết tôi sao?"
Ân oán từng màn trong dĩ vãng chớp nhoáng hiện lên trong đầu Tống Tâm Nhiên, anh bỗng nhiên nổi lên một ý niệm. Cái ý niệm này không ngừng lớn mạnh ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, Tống Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Quách Dật, lại buột miệng thốt ra:" tôi là người yêu của anh, Tống Tâm Nhiên, anh gọi Thi Dật, bố thí Thi, an nhàn Dật.
Tống Tâm Nhiên vừa dứt lời, liền nhìn thấy biểu tình Quách Dật trong nháy mắt trống rỗng, nửa ngày mới do dự nhìn anh, chần chờ nói: " ý của anh là tôi..."
"Đúng vậy, không sai, anh thích đàn ông."
Tống Tâm Nhiên cằm khẽ nâng, sạch sẽ lưu loát thay hắn tổng kết sự thật"
Quách Dật vẫn là dáng vẻ khó có thể tiếp thu, hắn ngơ ngác nói:" nếu giống như anh nói, vậy chứng cứ đâu?"
Tống Tâm Nhiên lập tức nghiêm trang nói bừa tình sử của hai người, cũng đem đặc thù trên người Quách Dật nói ra, hình dạng đều hình dung rõ ràng.
Anh nói, bản thân Quách Dật là một nửa thẳng, hai người là rượu vào loạn tính mới bắt đầu, từ pháo hữu biến tình nhân.
|
|