Đăng tải trong thời gian ngắn, bài viết “Đi ăn nhà hàng với con rể, mẹ vợ trút cả nồi lẩu thừa mang về” đã thu hút hàng nghìn bình luận, chia sẻ của các độc giả.Đa số các ý kiến đều cho rằng, vấn đề mang đồ thừa về nhà sau bữa ăn tại quán, nhà hàng là hoàn toàn bình thường. Thậm chí đó là hành động văn minh khi tôn trọng sức lao động của bản thân và của những nhân viên nhà hàng.
Bởi vậy, hành vi của nhân vật người chồng trong bài viết đã khiến nhiều độc giả “nổi nóng”.
Độc giả Thanh Sơn viết: “Người chồng cũng là người cùng quê, chưa về quê bao giờ hay sao mà mắc bệnh sĩ thế? Ở bên Tây, họ giàu có nhưng ăn thừa đều mang về (ngay tại Thái Lan cũng vậy).
Nếu bạn bỏ lại bàn sẽ bị phạt về tội lãng phí. Chồng em cần phải đi học một lớp về đạo đức văn hóa giao tiếp ứng xử”.
 |
Ảnh: Đức Liên |
Tương tự, độc giả Tấn Thành cũng cho rằng: “Người Việt có thói quen phung phí. Vào nhà hàng gọi thật nhiều nhưng ăn chẳng bao nhiêu, có món chẳng đụng đũa rất lãng phí.
Hãy học tập phương Tây, họ ăn món gì gọi món đó và ăn hết để tiết kiệm. Tại Singapore, còn có hình thức xử phạt những ai vào nhà hàng gọi nhiều nhưng không ăn hết, bỏ thừa mứa”.
“Người có trình độ hiểu biết và có ý thức, họ sẽ mang đồ ăn thừa về. Vì ngoài chuyện tiết kiệm, hành động đó còn thể hiện sự tôn trọng nhà hàng và những người đã phục vụ mình. Điều này thể hiện đồ ăn của nhà hàng là ngon, xứng đáng được thưởng thức và giúp cho nhân viên có thời gian phục vụ người khác”, là ý kiến của độc giả Nguyễn Trinh.
Đồng quan điểm trên, độc giả Nam cũng chia sẻ một kỷ niệm của bản thân.
Anh viết: “2 năm trước tôi có dịp sang Mỹ, gia đình bạn cũ định cư lâu năm bên đó mời đi ăn nhà hàng. Có 1 món mới được anh bồi bàn gợi ý, chúng tôi gọi ăn cho biết nhưng cay quá nên còn lại gần nguyên dĩa. Bữa ăn vui vẻ kết thúc, vợ chồng bạn tôi nhờ nhà hàng gói mang về.
Mang về cũng không ai ăn, bạn tôi giải thích: Mình bỏ lại gần nguyên dĩa đồ ăn, người Mỹ họ coi thường mình”.
Các độc giả cũng nhấn mạnh rằng, nếu bỏ thừa đồ ăn, chủ và nhân viên phục vụ nhà hàng sẽ không vui vẻ chút nào.
Không chỉ vậy, nhiều độc giả cũng chia sẻ, họ nhiều lần mang đồ ăn thừa về. Trong đó có độc giả Hoàng Sơn. Anh viết: “Tôi không phải đại gia, tài sản có vài trăm tỷ nhưng đi ăn nhà hàng mà thừa đồ luôn gói mang về. Chồng bạn sẽ có ngày khánh kiệt và ngửa tay xin mẹ vợ từng đồng. Chắc chắn là vậy”.
Bạn đọc có nickname Ong Sinh cũng cho biết: “Tôi làm mỗi tháng 15 nghìn USD nhưng khi đi ăn còn dư vẫn mang về. Lấy đồ ăn về không phải bần tiện mà thể hiện cách sống không phung phí, không chảnh chọe”.
Độc giả Hiếu cũng phân tích thêm, tiết kiệm là đức tính quý để người khác noi theo. Bill Gates giàu nhất thế giới nhưng không đi xe sang, tự đỗ xe vào bãi mà không nhờ nhân viên nhà hàng... Tự dối mình, nghèo mà học làm sang mới đáng chê trách.
Đồng quan điểm, đi ăn lấy đồ thừa về không có gì là xấu. Người phương Tây khi ăn còn thừa họ cũng không bao giờ bỏ, các độc giả cũng hiến kế cho người vợ có cách ứng xử hợp lý hơn.
Độc giả Cao Ba nói: “Em đừng giận chồng, anh ta chỉ sĩ diện một tí thôi. Em phải từ từ tác động để chồng hiểu rằng đồ ăn thừa nhiều lấy về cũng chẳng ai cười đâu, đó còn là một việc làm đúng”.
Bạn đọc Thu cũng đồng tình: “Lấy đồ ăn thừa ở nhà hàng là việc làm đúng, nhưng em nên suy nghĩ cho chồng 1 chút. Trước mặt bạn lâu ngày mới gặp, họ còn chẳng ăn mấy mà chỉ uống thôi, chứng tỏ xã giao là chính. Vậy mà mẹ con em lại cứ xuýt xoa tiếc của, rồi thi nhau trút trút, gói gói, thậm chí cả nước dùng cũng lấy mang về thì đúng là không được lịch sự lắm.
Lần sau đi ăn nhà hàng, nếu thừa thì cứ lấy mang về, nhưng hãy nhờ nhân viên nhà hàng gói giúp với thái độ nhã nhặn, lịch sự, còn mình ra uống trà cùng khách và chồng.
Em cũng không nên vét sạch sành sanh đến cả đồ ăn có nước như thế. Vợ mới cưới thì nên để chồng tự hào giới thiệu với bạn bè”.
Một bạn đọc khác, tên Vinh, cũng tư vấn cho người vợ: “Ngọc thực” nên mẹ bạn tiếc cũng phải, nhưng nếu buổi đi ăn đó có người khác ngoài gia đình, nhất là bạn của chồng mới cưới, thì không nên. Vì chồng mới cưới của bạn cũng sĩ diện, xấu hổ với bạn bè”.
Người này cho rằng: “Việc đã rồi thì hãy chờ đợi chồng lúc bình tĩnh, bạn nói ra những điều cần nói và mong chồng thông cảm cho mẹ. Tôi chắc, anh bạn của chồng bạn cũng không nghĩ gì đâu”.

Đi ăn nhà hàng với con rể, mẹ vợ trút cả nồi lẩu thừa mang về
Lúc thanh toán, thấy đồ ăn còn thừa nhiều, nồi lẩu gọi ra gần như còn nguyên, mẹ em xin nhân viên túi nilon để mang về. Không ngờ, việc làm đó khiến chồng em tức giận.
" alt="Thu nhập chục nghìn đô mỗi tháng, tôi vẫn xin đồ ăn thừa về nhà"/>
Thu nhập chục nghìn đô mỗi tháng, tôi vẫn xin đồ ăn thừa về nhà
. Bà Qian chạy về phía cô gái, người có khuôn mặt rất giống bà, vòng tay ôm lấy người mà bà đã không gặp từ lúc sinh ra. Bà liên tục nói bằng tiếng Trung: “Cuối cùng mẹ cũng được gặp con. Mẹ thật có lỗi”.</p><p>Khoảnh khắc xúc động ấy đã thu hút sự chú ý của dư luận khắp thế giới.</p><p>Nhà làm phim tài liệu Chang Changfu là người có công kết nối 2 người gặp lại nhau. Ê-kíp của anh cũng có mặt để ghi lại những hình ảnh này vào ngày Thất tịch 7/7 âm lịch – ngày mà theo truyền thống của Trung Quốc, 2 người yêu nhau xa cách sẽ được gặp nhau trên một cây cầu.</p><p>Bộ phim tài liệu của Chang được phát sóng trên kênh BBC World vào tháng 12/2018 và được theo dõi bởi hàng triệu khán giả trên khắp thế giới. Câu chuyện ngay lập tức được lan truyền.</p><p>Các gia đình người Mỹ đã nhận nuôi hơn 80.000 đứa trẻ tới từ Trung Quốc kể từ năm 1999. Khoảng 85% trẻ được nhận nuôi là bé gái vì chính sách một con hà khắc của Trung Quốc từ năm 1979 đến năm 2016.</p><p>Theo chuyên gia giáo dục sớm Iris Chin Ponte, chỉ có khoảng 40-50% những đứa trẻ được nhận nuôi tìm lại gia đình ruột thịt của mình. )
Mảnh giấy hẹn gặp trên cây cầu
 |
Kati và bố mẹ đẻ gặp nhau trên cây cầu Vỡ ở Hàng Châu. |
Câu chuyện tìm được bố mẹ đẻ của Kati có thể gọi là kỳ diệu.
Kể từ năm 1992, Trung Quốc chỉ cho phép người nước ngoài nhận con nuôi từ trại trẻ mồ côi. Gia đình Pohlers - một cặp vợ chồng theo đạo Tin lành đến từ Hudsonville, Michigan cùng với 2 đứa con ruột - đã tới thăm một trại trẻ mồ côi ở Suzhou – cách Hàng Châu hơn 120km. Sau đó, họ đưa Jingzhi về nhà. Jingzhi là tên của đứa bé được viết trong mẩu giấy bị bỏ lại cùng đứa trẻ ở một khu chợ rau quả.
Mẩu giấy được viết bằng bút lông, ghi: “Con gái chúng tôi, Jingzhi, sinh lúc 10 giờ sáng ngày 24/7 âm lịch năm 1995. Chúng tôi rất nghèo khó và buộc phải bỏ cháu. Cầu xin tấm lòng của các ông bố bà mẹ xa gần! Cảm ơn các ông bà vì đã cứu con gái nhỏ bé của chúng tôi và đã đưa nó về nuôi dưỡng. Nếu ông trời thương, nếu định mệnh đưa chúng tôi lại với nhau, hãy cho chúng tôi gặp lại nhau trên cây cầu Vỡ ở Hàng Châu vào buổi sáng ngày lễ Thất tịch 10 năm hoặc 20 năm nữa”.
Kati nói rằng, cô chưa bao giờ cảm thấy mình khác biệt khi lớn lên giữa một cộng đồng người da trắng của Hudsonville và cũng không có ý định đào sâu về lý lịch của mình.
“Tôi có một tuổi thơ đẹp và yên ổn. Ai cũng biết tôi là con nuôi, vì thế tôi chưa bao giờ bị hỏi về chuyện này”.
Nhưng khi bước sang tuổi 21, Kati nói với mẹ nuôi rằng đã đến lúc cô cần biết nhiều hơn về nguồn gốc của mình. Gia đình Pohler biết thông tin về cha mẹ đẻ của Kati trong một thời gian, nhưng họ không nói vì sợ làm gián đoạn cuộc sống của cô.
 |
Một bản sao của mảnh giấy để lại cùng Kati hẹn ngày gặp lại. |
Trước đó, vào năm 2005, vợ chồng nhà Pohler đã nhờ một người bạn ở Trung Quốc tới cây cầu Vỡ vào ngày đã hẹn trong mẩu giấy năm xưa và tìm một cặp vợ chồng người Trung Quốc. Vợ chồng Pohler không muốn cung cấp tên hay chi tiết liên lạc của họ. Họ chỉ đơn giản là muốn cho ông Xu và bà Qian biết rằng con gái họ an toàn, khỏe mạnh và đang hạnh phúc.
Hai bên không gặp được nhau trên cây cầu nhưng sau đó đã được kết nối thông qua một đài truyền hình địa phương. Bị thu hút bởi câu chuyện, Chang - một người gốc Giang Tô nhưng đã sống nhiều năm ở Pennsylvania - đã liên lạc với cha mẹ ruột của Kati. Anh ta cũng tiến hành một cuộc điều tra thông minh và tìm đến được gia đình Pohler ở Hudsonville.
Vợ chồng Pohler nói với Chang rằng, họ sẽ không nói cho Kati biết về cha mẹ ruột của cô bé trừ khi cô bé hỏi. Và cuối cùng, chuyện này cũng xảy ra vào mùa hè năm 2016. Sau đó, Kati đã đứng trên cây cầu Vỡ.
Tìm gặp nhưng không gọi 'bố, mẹ'
 |
Kati đi chơi ở Trung Quốc cùng em gái ruột. |
Chiếc máy quay của Chang và rào cản ngôn ngữ khiến cuộc gặp đầu tiên đầy cảm xúc nhưng cũng rất căng thẳng. Sau vài ngày ở Hàng Châu, Kati nói lời chia tay bố mẹ đẻ và cô em gái. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ gặp lại nhau.
Chuyên gia giáo dục Chin Ponte cho rằng, việc không có sự nỗ lực trong việc xây dựng một mối quan hệ sau khi một đứa trẻ tái hợp với cha mẹ ruột là điều dễ hiểu. “Trong vài trường hợp, họ chỉ muốn biết thông tin về tên tiếng Trung của họ, ngày sinh thật hay thông tin về gien. Họ gọi đó là ‘sự thật’”.
Rất may là trường hợp của Kati, không có ai bước ra khỏi mối quan hệ. Họ nhắn tin cho nhau thường xuyên thông qua ứng dụng dịch tiếng Anh - tiếng Trung. Năm 2018, Kati tốt nghiệp đại học ở Mỹ và quay trở về Trung Quốc.
Cô chọn Hoài An, một thành phố thuộc Giang Tô - cách Hàng Châu 450km - để bắt đầu trải nghiệm mới. Ở đây, cô dạy tiếng Anh trong vòng 1 năm. Cô gặp bố mẹ ruột thường xuyên hơn vào các ngày lễ Tết.
Một bên là cô gái người Mỹ độc lập, quyết đoán, từng đi du lịch khắp nơi, biết chơi violin và có bạn trai sống ở Scandinavia. Một bên là cặp vợ chồng người Trung Quốc dành phần lớn cuộc đời mình chỉ để tồn tại. Họ chưa từng đi ra nước ngoài, thậm chí còn không có kỳ nghỉ ngoài dịp Tết âm lịch.
Bất chấp những trái ngược ấy, họ vẫn ngồi trò chuyện, ăn uống và trêu đùa nhau.
 |
Kati tới thăm gia đình trong thời gian ở Trung Quốc. |
Sau bữa tối, không khí trở nên nghiêm túc hơn khi ông Xu hỏi Kati liệu cô có ghét họ không vì đã từ bỏ cô, và liệu cô có gặp khó khăn khi lớn lên mà không có họ.
“Hãy nhìn sâu vào trái tim con và nói cho bố biết con tha thứ hay căm ghét chúng ta”, ông nói.
Kati cố gắng trấn an bố mẹ rằng cô không cảm thấy khó khăn, rằng cô có một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng câu hỏi ấy vẫn tiếp tục được lặp lại dưới những hình thức khác nhau. 22 năm sống trong cảm giác tội lỗi không thể trút bỏ một cách dễ dàng.
Sự khác biệt về văn hoá mang lại nhiều điều tuyệt vời. Ông Xu nói rằng nếu như Kati được nuôi dạy ở Trung Quốc, có thể con bé sẽ không quay lại tìm vợ chồng ông.
“Các cô gái nước ngoài và các cô gái Trung Quốc suy nghĩ khác nhau”, ông nói. “Một cô gái Trung Quốc bị bỏ rơi sẽ không bao giờ tha thứ cho bố mẹ đẻ. Đó là văn hoá”.
Vợ chồng ông Xu cũng biết ơn vợ chồng nhà Pohler đã cho phép Kati tới Trung Quốc. “Chắc chắn việc để con bé đi rất khó khăn với họ, đặc biệt là tới một đất nước xa xôi như thế”, bà Qian nói.
Về phía Kati, ban đầu khi phát hiện ra bố mẹ nuôi giấu mình thông tin của bố mẹ đẻ, cô đã rất buồn nhưng sau đó cô tha thứ cho họ.
“Họ đã làm rất tốt việc cố gắng xem xét cảm giác của tôi. Họ cũng trò chuyện với bố mẹ đẻ tôi qua màn hình máy tính và muốn tới Trung Quốc thăm họ”.
Katie nói cô sẽ xem xét việc học thêm ở Mỹ hoặc châu Âu trong tương lai sau khi cô đã dành một thời gian trải nghiệm ở Trung Quốc.
 |
Kati đi du lịch Cộng hoà Séc. |
Kati nói, cô gọi em gái ruột là em gái bằng tiếng Trung, bởi vì ở Mỹ cô không có em gái. Nhưng cô không gọi bố mẹ đẻ là bố mẹ, bởi vì cô đã có bố mẹ ở nhà.
Còn vợ chồng ông Xu thì dĩ nhiên đã gọi Kati là con gái. “Tôi để lại mẩu giấy ấy bởi vì tôi hi vọng sẽ gặp lại con bé. Chúng tôi không định bỏ rơi con bé mãi mãi”.
Cầm đĩa bánh và hoa quả ra bàn, bà Qian hỏi Kati sẽ ở lại Trung Quốc bao lâu. Kati đưa ra một câu trả lời mơ hồ, và nhận thấy rằng cha mẹ ở đâu cũng giống nhau. “Họ không bao giờ muốn nói lời tạm biệt”.
“Tất nhiên, cha mẹ con sẽ lo lắng khi con đi xa một mình như vậy”, bà Qian nói.
“Nhưng con không thích mọi người lo lắng về con”, Kati phản đối.
“Hãy đợi đến khi con có con”, bà Qian đáp.

Cựu binh Mỹ gặp lại con gái gốc Việt sau 48 năm
Một cựu binh người Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam đã tìm ra cô con gái thất lạc nhờ bài xét nghiệm DNA.
" alt="Bỏ rơi con gái, gia đình tái ngộ trên cây cầu nhờ mảnh giấy năm xưa"/>
Bỏ rơi con gái, gia đình tái ngộ trên cây cầu nhờ mảnh giấy năm xưa
Một mình quán xuyến chuyện nhàNgày 21/10, trao đổi với PV, Lê Công Vinh cho biết, đến khi Thủy Tiên về đến nhà, anh mới giải tỏa được nỗi lo lắng chất chồng. Bởi, những ngày qua, anh luôn canh cánh nỗi lo sức khỏe của vợ.
 |
Thủy Tiên và Công Vinh trong một lần hỗ trợ người dân. |
Anh nói: “Tiên về rồi. Đến bây giờ tôi mới hết lo lắng. Những ngày qua, Tiên đi đến 12h đêm mới được nghỉ. Sáng 4h lại phải đi. Điều tôi lo nhất là Tiên không biết bơi mà lại trực tiếp bơi xuồng đi đưa đồ”.
Ở nhà, Công Vinh luôn dõi theo những hoạt động của vợ. Thế nhưng, càng theo dõi, anh càng lo lắng gấp bội, đầu óc nghĩ đến những tình huống xấu có thể xảy ra. Song, anh lại trấn an bản thân bằng cách nghĩ rằng, vợ làm việc tốt, mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Tuy vậy, anh vẫn thường xuyên liên lạc với Thủy Tiên, dặn dò vợ luôn luôn mặc áo phao, đi sát mọi người để đảm bảo an toàn. Về phần mình, anh cố gắng chăm sóc, quán xuyến chuyện nhà, chăm con để vợ tập trung làm thiện nguyện.
Công Vinh kể, ngay từ khi con còn rất nhỏ, anh và Thủy Tiên đã hướng con gái sống tự lập. Do đó, khi mẹ đi thiện nguyện dài ngày, bé không bị sốc tâm lý. Ở nhà với ba, bé gái vẫn vui vẻ và đi học bình thường.
“Buổi sáng Gạo đi học, buổi chiều Gạo về, hai ba con ngồi coi ti vi. Nếu trời không mưa, tôi dẫn bé đi đạp xe đạp, tối về, hai cha con ôm nhau tâm sự, tỉ tê với nhau. Những lúc Gạo nhớ mẹ, bé vẫn hỏi nhưng không có chuyện quấy khóc, đòi mẹ. Gạo chỉ hơi buồn tí thôi”, Công Vinh cho biết.
Anh nói, việc chăm sóc con cũng khá đơn giản và không mấy nặng nhọc vì con nay đã lớn, hiểu chuyện. Công việc nhà anh cũng có người giúp việc đỡ đần. Do đó, Công Vinh chỉ tập trung lo cho con, bày trò chơi cùng bé Gạo mỗi khi bé nhớ mẹ.
 |
Các thành viên gia đình Công Vinh, Thủy Tiên. |
Sẽ không để vợ một mình vào vùng lũ
Anh cố gắng khiến Thủy Tiên không phải bận tâm chuyện nhà, tập trung làm công tác cứu trợ bà con vùng lũ. “Thú thực, những ngày Tiên đi, tôi không đêm nào ngủ ngon giấc. Lúc nào cũng lo nghĩ, Tiên có an toàn không. Hôm nghe tin thuyền của Tiên suýt bị lật ở Huế, tôi thót tim”, anh kể thêm.
Xót vợ phải dấn thân vào những nơi nguy hiểm nhưng Lê Công Vinh chưa bao giờ có ý định khuyên vợ dừng lại công tác thiện nguyện. Bởi anh biết, một khi đã quyết thực hiện điều gì, Thủy Tiên sẽ làm hết mình.
Anh nói: “Có lần, xót quá, tôi gọi điện hỏi Tiên là em có kham nổi không. Tôi hỏi như thế vì biết rằng, công việc này chưa bao giờ dễ dàng. Thế nhưng, Tiên trả lời dứt khoát rằng: “Được, em làm được”.
Anh nói vui rằng, anh có cô vợ bị “trời hành”. Ngày Thủy Tiên có ý định ra miền Trung cứu trợ đồng bào bị lũ lụt, anh nói, đợi lũ rút, hai vợ chồng hãy đi. Công Vinh kể: “Tiên nói Tiên đi miền Trung vì người ta đang hết thức ăn nước uống, đi giúp thôi việc gì tính sau”.


|
Hình ảnh xót xa trong mưa lũ ở miền Trung. |
“Tôi lo Tiên gặp nguy hiểm vì ngoài kia nước đang dâng cao, đàn ông còn không dám đi, phụ nữ chân yếu tay mềm đi làm sao được rồi khuyên tuần sau lũ rút thì 2 vợ chồng ra. Nói xong, tôi đi làm. Chiều về, Tiên đã bay tới Huế luôn rồi. Tôi gọi thì Tiên nói, lúc này người ta đói khổ mới cần mình, đi được đến đâu hay đến đó, lũ rút lại đi tiếp”, Công Vinh nói.
Anh nói thêm, sau khi Thủy Tiên trở về, anh sẽ để vợ nghỉ ngơi. Tuy nhiên, công việc thiện nguyện, cứu trợ đồng bào bị lũ lụt tại miền Trung vẫn sẽ tiếp tục. Song, lần này, anh sẽ không để Thủy Tiên đi một mình.
“Sắp tới, khi lũ rút, tôi sẽ cùng Tiên tiếp tục ra miền Trung để hỗ trợ bà con. Lần này, tôi sẽ không để Tiên đi một mình nữa”, Công Vinh quả quyết.

Dân vùng lụt: 'Nếu có máy phát điện, dân làng ra quỳ lạy luôn'
Một người dân trong lúc xúc động đã thốt lên một câu khiến cả đoàn lặng người: “Nếu thôn chú có máy phát điện, dân làng ra quỳ lạy luôn”.
" alt="Công Vinh: Thủy Tiên về đến nhà sau khi ủng hộ Miền Trung, tôi mới hết lo lắng"/>
Công Vinh: Thủy Tiên về đến nhà sau khi ủng hộ Miền Trung, tôi mới hết lo lắng