Nhận định, soi kèo Bulleen Lions vs Brunswick City, 16h30 ngày 17/3: Điểm tựa sân nhà
(责任编辑:Kinh doanh)
下一篇:Nhận định, soi kèo Newcastle vs Liverpool, 23h30 ngày 16/3: Danh hiệu đầu tiên
Một người mẹ trẻ đăng tâm sự của mình trên một diễn đàn, kể về trạng thái trầm cảm đến mức không còn tiếc mạng sống mà cô đã trải qua. Câu chuyện của cô có thể khiến nhiều người phải suy nghĩ:
"Các mẹ đã bao giờ nghe đến bệnh trầm cảm sau sinh chưa. Tôi chính là bị mắc bệnh đó mà tự tử. Sau khi lấy chồng và biết tin mình có em bé thì 3 tháng sau tôi bị thất nghiệp do dịch bệnh. Từ đó tôi chỉ có thể ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa và đi chợ nấu ăn…", câu chuyện bắt đầu từ hoàn cảnh khó khăn mà cô vợ không may rơi vào đúng thời điểm biết mình sắp có con. Việc thất nghiệp ở nhà, không có thu nhập do mình tạo ra, va chạm với các thành viên trong gia đình chồng đã khiến cô càng lúc càng trầm cảm.
Người mẹ trẻ giãi bày, cô nghén đến tận tháng thứ 6 thai kỳ mới hết nên người lúc nào cũng mệt mỏi rồi kén ăn. Vài tháng cuối thai kỳ cô bắt đầu bị tiểu nhiều vào ban đêm và mất ngủ liên tục. Vô tình nghe được mẹ chồng nói xấu mình với nhiều người rằng cô kén cá chọn canh, ngủ dậy muộn, ngủ cả ngày, đã ở nhà ăn bám mà còn không biết điều.
Sau khi cô đẻ mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Cô chịu đả kích mạnh khi bị cả nhà chồng chỉ trích việc không sinh thường mà lại sinh mổ, trong khi con thì có 3kg. Ngày cô đẻ xong bà nội có sang phòng cô ngủ nhưng đúng nghĩa là chỉ ngủ, bà nói bà không thức khuya được, đau đầu sáng mai không dậy được. Cô mới sinh vẫn nén đau ngồi dậy thay tã, dỗ dành con. Hôm sau cô bảo mẹ chồng không cần sang phòng nữa, cô tự chăm con được.
Mẹ chồng cô là người sống hai mặt, trước người ngoài bà nói sẽ chăm cho cô kiêng cữ đủ 3 tháng vì bố mẹ cô ở xa, nhưng thực chất sau 1 tháng đã bắt cô làm đủ việc nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. "Tôi kiêng một tháng cũng được thôi nhưng tức vì bà với người ngoài nói một kiểu nhưng lại làm một kiểu", cô tâm sự.
"Con tôi ngủ ngày thức đêm tròn ba tháng đầu, có một mình tôi vừa chăm con vừa làm việc nhà thật sự rất mệt mỏi. Bây giờ bé đã được 9 tháng cũng đỡ hơn, tuy là ngày ngủ ít thôi, nhưng đêm thức đến tận 12 giờ đêm 1h sáng, sau đó ngủ đến 7-8h sáng. Con rất bám mẹ, đi đâu tôi cũng phải địu con theo, có lúc vừa nấu ăn vừa bế con.
Con tôi ngủ muộn dậy muộn thì tôi cũng ngủ theo lịch của con, mẹ chồng tôi rất khó chịu điều đó. Bà bảo tôi ngủ như con lợn, ngủ 9-10h chưa thèm dậy. Có những hôm con quấy lắm cứ đòi bế làm tôi nấu cơm chưa xong. Mẹ chồng tôi đi về mặt sưng mày sỉa nói rằng hơn 12 giờ mà có tí cơm nước nấu cũng không xong, bà ấy chỉ có nước mà nhịn đói. Tôi bảo con tôi quấy quá nên chưa xong thì bà nói tôi kém, ngày xưa người ta nuôi hàng mấy đứa vẫn nuôi được, tôi có một đứa mà than.
Bà dì chồng tôi không lên nhà thì thôi, hễ lên nhà là nói tôi không ra gì. Đỉnh điểm là tối hôm đó chị gái tôi xuống thăm thì bà dì ấy cũng lên. Có chị gái tôi ở đấy nhưng bà dì vẫn vào phòng tôi chửi xa xả. Bà ấy nói rằng lần nào ban ngày bà ấy lên cũng thấy mẹ con tôi đóng cửa ngủ không chịu làm gì. Sao không dậy mà tranh thủ dọn nhà dọn cửa đi "ngủ như con lợn". Không công ăn việc làm gì ở nhà có tí việc cũng không chịu làm để nhà cửa bừa bộn lên. Tôi nói con cháu đêm thức khuya quá nên ngày nó ngủ thì cháu cũng ngủ tí lấy sức tối chăm con. Bà ấy bảo tôi là lười biếng chứ con nít đứa nào chả quấy, dù thế nào sáng cũng phải dậy cho thật sớm mà làm việc. Bà ấy đẻ tận 4 đứa vẫn làm được hết", người mẹ trẻ theo mạch câu chuyện.
Sự việc khiến cô khóc cả một đêm. Cô không biết mình đã làm sai cái gì mà lại khổ thế. "Tất cả mọi người đều ghét bỏ kêu tôi là kẻ ăn bám. Tôi không nghĩ được gì nữa chỉ muốn chết và tìm cách để chết. 5h sáng tôi uống thuốc tự tử… Đến gần 7h sáng tôi bắt đầu chóng mặt, người thì rã rời và nôn thốc nôn tháo. Chồng tôi bị tiếng nôn của tôi làm cho tỉnh dậy. Anh hỏi tôi bị làm sao nhưng tôi không còn đủ sức nói nữa, chỉ nôn rồi ngã ra sàn nhà. Chồng tôi vội vàng gọi xe taxi, lưng cõng tôi còn tay thì bế con ra xe taxi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện tôi được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, vừa thở oxy, đo nhịp tim, đo huyết áp, truyền dịch và uống thuốc thải độc nguyên một ngày. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị nhiễm độc nhưng vì được phát hiện kịp thời nên chỉ cần uống thuốc thải độc, chứ không phải rửa ruột.
Tôi nằm trong viện hai ngày thì được xuất viện. Bố mẹ tôi ngay khi biết tin vội bắt máy bay về, chị tôi cũng đội mưa chạy đến bệnh viện. Nhưng bạc bẽo thay suốt hai ngày tôi nằm viện đó trừ chồng con ra, cả nhà chồng không một ai đến xem tôi còn sống hay chết rồi...
Lại nói đến chồng tôi, từ khi tôi đẻ con ra công việc của anh cũng ngày càng bận hơn, đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Dù biết tôi mệt mỏi nhưng anh cũng không thể chăm con giúp tôi được vì phải ngủ để mai lấy sức đi làm. Anh biết mẹ chồng tôi đối xử tệ với tôi nhưng đứng giữa mẹ với vợ anh không biết phải làm sao.
Vài hôm nữa mẹ con tôi cùng với bố mẹ đẻ của tôi sẽ bay vào Sài Gòn. Tôi không muốn ở cái nhà này thêm nữa…"
Trầm cảm sau sinh là chứng bệnh có thật khiến nhiều bà mẹ trẻ rơi vào khủng hoảng, có khi còn trở nên ghét bỏ bản thân, ghét bỏ chính đứa con và tìm cách quyên sinh, thậm chí giết con nếu tình trạng trầm cảm diễn biến trầm trọng.
Bởi vậy, phụ nữ mang thai và đặc biệt đang trong giai đoạn nuôi con sơ sinh - khi nhịp sinh hoạt bị đảo lộn vì một em bé xuất hiện trong gia đình, khi họ còn đau và cạn kiệt sức lực sau chuyến vượt cạn, khi họ bị tước đoạt giấc ngủ hàng đêm dẫn đến thần kinh căng thẳng - họ rất cần sự cảm thông, hỗ trợ từ những người thân trong gia đình nội ngoại, đặc biệt là chồng.
Gia đình có bà mẹ mới sinh nên hết lòng thông cảm, chăm sóc và hỗ trợ mẹ con cô ấy, giúp đỡ và đáp ứng những nguyện vọng của cô ấy khi cô ấy cần. Mục đích là để người mẹ trẻ thấy được tình cảm gia đình, thấy cô ấy không cô đơn trong việc sinh ra và chăm sóc một đứa con - thành viên mới của gia đình, cảm nhận được trọn vẹn nhất hạnh phúc làm mẹ và hạnh phúc khi có con.
Hãy yên tâm rằng, cùng với sự yêu thương của bạn, rồi cô ấy sẽ lại bình thường thôi khi những biến động về hormone không còn diễn ra nữa.
Theo Dân trí
Thai phụ cãi nhau với chồng vì nhất quyết không cho mẹ chồng vào phòng sinh
Câu chuyện một thai phụ không muốn mẹ chồng vào phòng sinh đã làm dấy lên cuộc tranh cãi trên mạng xã hội.
" alt="Tâm sự một người mẹ từng tự tử vì trầm cảm sau sinh" />Lawrence nói rằng những hình ảnh được chỉnh sửa kỹ lưỡng khiến cô chán ghét cơ thể thật của mình và mắc chứng rối loạn ăn uống.
Trước đây, việc thường xuyên bị chỉnh sửa hình ảnh khiến Lawrence cảm thấy cơ thể mình thật "khủng khiếp". Áp lực từ ngành công nghiệp giải trí còn khiến cô mắc chứng rối loạn ăn uống nặng.
Hiện tại, cô khuyến khích mọi người ngừng sử dụng các ứng dụng photoshop.
"Đừng bước chân vào văn hóa làm đẹp độc hại này", cô nói. Lawrence cho rằng việc dễ dàng sử dụng các ứng dụng chỉnh sửa hình ảnh trên điện thoại khiến ảo tưởng về vẻ đẹp hoàn hảo phi thực tế ngày càng lan rộng.
"Có khi người ta chụp đến 200 bức ảnh rồi chọn ra một tấm đẹp nhất, dành cả tiếng để chỉnh sửa nó, có quá nhiều thứ bị thay đổi. Tôi hy vọng truyền được thông điệp đến mọi người rằng những bức hình của họ không cần phải chỉnh sửa".
Nữ người mẫu Anh học cách chấp nhận sự thay đổi của cơ thể sau khi sinh con.
Lawrence chia sẻ trong thời gian hồi phục, mỗi ngày cô đều nhìn vào gương và tự động viên bản thân bằng lời lẽ tích cực, học cách yêu cơ thể của mình.
"Tôi giao tiếp với cơ thể bằng mắt và tạo cho bản thân sự phấn khích mỗi ngày, cố gắng thách thức cảm giác tiêu cực. Nếu liên tục nói với mình những điều đó, bạn sẽ hình thành niềm tin tích cực rằng mình tuyệt vời, sáng tạo, hài hước, tự tin, mạnh mẽ".
Sau khi sinh, giống như nhiều phụ nữ khác, nữ người mẫu cũng gặp áp lực muốn cơ thể săn chắc trở lại. Cô xem xét việc thay đổi dưới góc nhìn của một người mẹ để chọn bài tập nào nên làm và điều gì không được làm.
Lawrence cho biết dù rất yêu cơ thể mình, cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mọi điều, phải cố gắng để làm quen với làn da đã thay đổi sau khi sinh con.
"Thật khó khăn để yêu được cơ thể mình khi bản thân còn không nhận ra nó. Tôi không còn nhiều cơ bắp, có những phần mỡ chảy xệ nhưng điều đó cũng ổn thôi. Vì vậy, điều quan trọng nhất là những bà mẹ phải chấp nhận rằng cơ thể mình đã thay đổi".
Theo Zing
Bí quyết chụp ảnh ‘chất nghệ’ khỏi cần chỉnh sửa
Trào lưu “chỉnh ảnh” đăng lên mạng xã hội ngày càng phổ biến trong giới trẻ. Nhưng để có một bức hình đẹp đăng trên “tường nhà”, các bạn trẻ phải mất hơn 60 phút mỗi ngày để chỉnh sửa thông qua nhiều ứng dụng khác nhau.
" alt="Người mẫu nổi tiếng muốn khoe vóc dáng thật, không qua chỉnh sửa" />Xem video: Người bán vé số câm, điếc từ chối nhận 70 triệu đồng tiền từ thiện
“Với tôi đủ là được”
19h, ngồi trên vỉa hè đường Hai Bà Trưng (Quận 3, TP.HCM), ông Vũ Văn Sơn (63 tuổi, quê tỉnh Long An) vấn điếu thuốc. Ông rít một hơi rồi ngắm dòng xe ồn ào vụt qua. Chỉ khi có khách ghé mua vé số, ông mới ngồi dậy, đưa vé, nhận tiền của khách rồi gật đầu nhiều lần để cảm ơn.
Ông Sơn ngồi bán vé số ở vỉa hè này đã 2 tháng qua. Chiếc xe đạp cũ có treo bảng ghi dòng chữ: “Tôi bị câm điếc. Xin cô bác giúp đỡ. Cám ơn nhiều” trở nên quen thuộc với người dân góc đường này. Đơn chiếc, tật nguyền, đêm đêm phải đạp xe ra đường bán vé số nhưng ông lại kiên quyết từ chối 70 triệu đồng khi được ủng hộ.
Bằng cách viết ra giấy, ông kể, cách đây ít hôm, ông được cô gái Nguyễn Đỗ Trúc Phương (27 tuổi, ngụ Quận 1, TP.HCM) tìm đến, gửi tặng 75 triệu đồng. Số tiền này do Phương kêu gọi cộng đồng quyên góp giúp đỡ ông trên trang facebook cá nhân của mình.
Mỗi đêm, ông Sơn đều đạp xe ra vỉa hè trên đường Hai Bà Trưng (Quận 3, TP.HCM) bán vé số. Khi được cô gái trẻ ngỏ lời tặng số tiền trên, ông Sơn đã từ chối không nhận. Sự việc được Trúc Phương chia sẻ trên mạng xã hội khiến nhiều người bất ngờ, trân trọng tấm lòng của ông.
Sau đó, cô gái rút 20 triệu đồng, bỏ vào chiếc hộp nhỏ tặng ông. Tuy nhiên, ông chỉ xin nhận 5 triệu đồng. Thậm chí, khi Phương ngỏ ý muốn tặng ông chiếc xe đạp mới, ông cũng từ chối.
Ông giải thích: “Tôi bán vé số kiếm từng đồng. Khi được mọi người thương yêu, giúp đỡ dù ít dù nhiều, tôi cũng cảm thấy rất vui và đều trân trọng. Nay tôi được mọi người giúp số tiền lớn như vậy, tôi vui, hạnh phúc lắm”.
Thương ông tật nguyền, đơn chiếc nhưng rất tự trọng, nhiều người dân tranh thủ ghé lại mua vé số ủng hộ ông. “Nhưng với tôi, đủ là được. Tôi chỉ xin nhận số tiền tôi cảm thấy đủ. Khi thấy đủ thì lòng tôi an nhiên hơn mọi thứ. Phần còn lại để giúp những người khó khăn khác”, ông chia sẻ thêm.
Ông kể, từ ngày lên TP.HCM mưu sinh, ông luôn nhận được sự giúp đỡ từ mọi người. Khi không có chỗ ở, ông được một người ở Quận 1 cho ở trọ miễn phí. Đại lý vé số nơi ông lấy vé đi bán cũng cho ông nhận vé trước trả tiền sau…
Đặc biệt, dù đạp xe đi bán dạo hay phải ngồi một chỗ vì bị các chứng cao huyết áp, hở van tim, thấp khớp… hành hạ, ông đều được người dân đến mua vé số ủng hộ. Ông nói rằng, ông “có phước phần được người ta thương”.
Mỗi khi được khách mua vé số, người dân biếu quà bánh, ông đều nhận bằng 2 tay, gật đầu cám ơn. Nỗi buồn giấu kín
Tại góc đường Hai Bà Trưng, Điện Biên Phủ, mỗi khi đèn đỏ, người đi đường vẫn tranh thủ mua ít tờ vé số ủng hộ ông. Có nhiều bạn trẻ ngoài mua vé số còn đem quà bánh đến biếu ông.
Hôm chúng tôi đến, có đôi bạn trẻ đến tặng ông tờ vé số trúng giải 8 vì biết ông không nhận tiền. Nhiều người khác lại chọn cách giúp đỡ bằng việc mua vé số rồi nhanh chóng rời đi khi ông đang lúi húi tìm tiền lẻ để thối lại.
Trời về khuya, cuộc trò chuyện trong im lặng của chúng tôi diễn ra nhanh hơn bởi ông bớt phải dừng bút để bán vé số cho khách. Ông kể rằng, bản thân không bị câm, điếc bẩm sinh. Thậm chí, trước khi thành người tật nguyền, ông là một cậu học trò giỏi.
Nhiều bạn trẻ biết ông từ chối nhận tiền hỗ trợ vì “để dành lo cho người khác” đã đến mua vé số, tặng quà bánh cho ông. Năm ấy, ông 16 tuổi. Trong một trận pháo kích, căn hầm trú ẩn của ông đổ sập. Ông bị đất đá vùi lấp. Khi tỉnh dậy, ông đã thấy mình nằm trong bệnh viện, hai tai không nghe thấy gì. Ông muốn gọi to, hỏi bác sĩ nguyên nhân nhưng cổ họng cứ như có vật gì cản lại. Ông chỉ có thể ú ớ, không nói được thành lời.
Không thể chữa trị, ông đành chấp nhận cả đời trở thành người tật nguyền. Thế nhưng, tật nguyền không phải là nguyên nhân khiến ông rời bỏ quê nhà, gia đình lên TP.HCM bán vé số. Ông từng có nhà cửa, đất đai và mái ấm gia đình cùng vợ và 2 cô gái.
“Nhắc đến chuyện gia đình tôi buồn lắm. Tôi bỏ nhà lên TP.HCM bán vé số vì giận vợ tôi. Bà ấy làm những việc không đúng đến nỗi mang nợ, bán cả 5 công đất. Tôi khuyên can gì cũng không được. Tôi buồn bã vì bất lực trước hoàn cảnh của gia đình nên ngậm ngùi bỏ nhà lên TP.HCM bán vé số mưu sinh”, ông Sơn kể.
Do bị câm, điếc, ông Sơn giao tiếp với khách hàng, người dân bằng cách viết ra giấy. Rời quê với 2 bàn tay trắng, ông Sơn rong ruổi khắp TP.HCM mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của bệnh tật, ông không đủ sức khỏe tiếp tục công việc này nên chuyển sang bán vé số. Từ ngày dành dụm, đủ tiền mua xe đạp, ông đi được nhiều nơi để bán rong, có tiền sống qua ngày.
“Lên TP.HCM mưu sinh, tôi thật sự rất vui. Tuy tình cảm gia đình bây giờ không trọn vẹn nhưng tôi lại được bù đắp bằng tình yêu thương, san sẻ của mọi người. Tình cảm ấy, tôi sẽ ghi mãi trong lòng và không bao giờ quên”, ông Sơn chia sẻ và cho biết, ông vẫn nhớ quê, nhớ nhà và 2 người con gái của mình.
Được biết, các con của ông hiện đều đã lập gia đình, ông đã có cháu ngoại. Mỗi khi nhớ con, ông đều về quê thăm rồi trở lại TP.HCM bán vé số. “Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ lại trở về quê. Tôi sẽ trở về nhà khi lòng tôi an yên, vợ tôi sửa đổi”, ông tâm sự.
Bài, ảnh, clip:Nguyễn Sơn
Lý do người phụ nữ Long An 10 năm đặt thùng từ thiện trong quán nước nhỏ
Hơn 10 năm qua, bà Út đặt thùng từ thiện trong quán nước nhỏ để có tiền giúp đỡ người nghèo như một cách trả ơn những người đã đùm bọc bà lúc cơ hàn, túng bấn.
" alt="Người bán vé số nghèo từ chối 70 triệu do cộng đồng ủng hộ" />Vụ việc xảy ra vào ngày 8/4 tại tỉnh Lecco, miền bắc Italia. Theo thông tin từ Instagram và trang web của cảnh sát Lecco, một người phụ nữ đã về hưu (94 tuổi) luôn cảm thấy cô đơn. Vì vậy bà đã gọi điện cho cảnh sát để báo tin trong nhà có vụ trộm để các nhân viên ứng phó đến kiểm tra "công ty" của bà.
Xe cảnh sát đậu ở Naples, Italia tháng 3/2021. (Ảnh Reuters) Khi cảnh sát đến nhà mới phát hiện ra đây là một thông báo giả. Họ đã dành thời gian để thăm và an ủi bà. Sáng hôm sau, họ cũng mang một chiếc bánh ngọt nhỏ đến tặng bà lão.
Trò chuyện với người phụ nữ này, nhân viên cảnh sát nhận ra rằng, bà lão rất cô đơn. "Bà ấy muốn có người để bầu bạn và để chia sẻ mọi nỗi buồn, sự cô đơn của bà", cảnh sát cho biết.
Người phụ nữ được cho là không có họ hàng thân thích và tỏ ra "vô cùng buồn bã" trước viễn cảnh phải chuyển đến nhà dưỡng lão vào tuần sau.
Cảnh sát cho biết họ không buộc tội người phụ nữ này, đồng thời bác bỏ báo cáo hành vi phạm tội của bà với lý do đó là "một lời nói dối vô hại".
Ngọc Trang(Theo Dailysabah)
Bà lão 87 tuổi bị con đẩy ra đường mỗi đêm, sáng mới được vào nhà
Cứ 8h hoặc 9h tối, bà lão 87 tuổi lại bị con đẩy ra khỏi nhà. Bà nằm ở vỉa hè suốt đêm, sáng ra, người con mới đón bà về.
" alt="Bà lão 94 tuổi gọi cảnh sát đến nhà vì quá cô đơn" />Robert Coplan, giáo sư tâm lý học của ĐH Carleton (Canada) cho rằng, đôi khi chúng ta không nhận ra sự cáu kỉnh và căng thẳng của mình là do thiếu thời gian ở một mình.
Nedra Tawwab, nhà trị liệu ở Charlotte, North Carolina cho rằng, việc cho một ai đó có 24 giờ nghỉ ngơi, thậm chí là chỉ vài giờ không bị làm phiền “có thể giúp thay đổi cách mà họ thể hiện với người khác”.
“Nhiều phụ huynh không có thời gian để phục hồi bản thân. Không làm gì cả cũng là một cách phục hồi, và được tạo cơ hội để không phải làm gì cả là một hành động của tình yêu thương”.
Jessica Griscavage, chủ sở hữu công ty du lịch Runway Travel ở McLean, Virginia cho biết, nhu cầu đi du lịch một mình tăng cao hơn. “Ai cũng có nhu cầu được có thời gian riêng tư, đặc biệt là sau năm vừa qua”.
Trinita Brown, chủ sở hữu công ty du lịch Dream Vacations có trụ sở ở Washington cũng nhận thấy sự gia tăng các chuyến đi riêng lẻ của các cặp vợ chồng hoặc đi cùng bạn bè. “Trước đây, chúng tôi thường sắp xếp những chuyến du lịch lớn. Nhưng bây giờ, có một hiện tượng mới hơn là các chuyến đi dành cho bạn bè lâu ngày chưa gặp nhau, muốn cùng nhau trò chuyện, uống rượu và ôm nhau”.
Bà Brown cũng chia sẻ rằng, chồng bà – người thường không đi du lịch riêng cùng bạn bè – cũng đang xem xét một chuyến đi như thế trong năm nay.
Nhà tâm lý học lâm sàng Jodie Eisner đánh giá: “Một ngày hoàn toàn tự do vừa là cơ hội kết nối với cá nhân bạn, vừa giúp nuôi dưỡng cảm xúc được trao quyền – một liều thuốc giải độc mạnh mẽ cho sự bất lực mà rất nhiều người trong chúng ta đang cảm thấy trong suốt đại dịch. Nó mở rộng vùng an toàn vừa bị thu hẹp của bạn bằng cách nhắc nhở rằng bạn có khả năng và độc lập”.
Đăng Dương(Theo New York Times)
Đại dịch Covid-19 khiến phụ nữ suy kiệt, đàn ông vẫn hạnh phúc như thường
Một nghiên cứu ở Anh cho thấy các bà mẹ phải chịu đựng nỗi cô đơn, trầm cảm và khó ngủ khi đại dịch bùng phát nhiều hơn là đàn ông.
" alt="Những bà vợ thèm ở nhà một mình" />Tôi năm nay ngoài 30. Xuất thân từ tỉnh lẻ lên Thủ đô lập nghiệp, tôi đã vô cùng vất vả. Thời trẻ, khi bạn bè thoải mái yêu đương, hẹn hò, đi du lịch, nhậu nhẹt… thì tôi vùi mình vào công việc.
Hoàn cảnh không cho tôi nghĩ quá nhiều đến sự hưởng thụ khi tuổi còn trẻ. Ngoài giờ làm hành chính, tôi tranh thủ làm thêm. Tôi về đến nhà khi đồng hồ luôn quá 10h đêm.
Cũng vì vậy, suốt thời gian đó, tôi chưa từng hẹn hò cô gái nào và cũng khó ai chấp nhận một con người chỉ biết công việc như tôi. Bù lại, khi đến tuổi 30 tôi đã tự mua được căn hộ nhỏ nhờ vay mượn và gom góp sau nhiều năm đi làm. Trong công việc, tôi cũng là trưởng của một bộ phận quan trọng ở công ty.
Khi có trong tay nhà cửa, sự nghiệp, tôi dần chú ý hơn đến việc hẹn hò, tìm hiểu bạn đời. Thú thật, trong khoản này, tôi là một "gà mờ" chính hiệu. Vì vậy, khi quen em - vợ bây giờ, tôi vô cùng trân trọng mối quan hệ này. Cô ấy xinh xắn và nhẹ nhàng, khiến tôi chết mê chết mệt.
Chỉ mấy tháng quen nhau, cô ấy đã bóng gió đến chuyện xa xôi. Lúc đó, bố mẹ của tôi ở quê cũng nôn nóng giục con trai lấy vợ. Thế là tôi quyết định kết hôn.
Khi đám cưới chưa kịp diễn ra, tôi lại càng hạnh phúc hơn khi cô ấy báo tin có thai. Vì vậy từ ngày về làm vợ của tôi, cô ấy được đối xử không khác gì bà hoàng. Biết sức khỏe vợ không tốt, tôi đề nghị cô ấy nghỉ ở nhà dưỡng thai. Sau này, con cứng cáp, cô ấy có thể đi làm lại, tùy ý thích. Hàng ngày, dù rất bận rộn nhưng tôi luôn tranh thủ làm hết công việc để vợ được nghỉ ngơi. Những ngày đi công tác, tôi cũng thuê giúp việc theo giờ đến chăm lo cho vợ tôi.
Cứ như thế đến ngày vượt cạn, vợ tôi sinh được một bé gái vô cùng thuận lợi. Tôi hạnh phúc lâng lâng vì chỉ thời gian ngắn đã được làm chồng nay lại làm bố.
Tôi yêu thương vợ con vô cùng, nào ngờ, càng lớn, con gái càng không giống bố. Những lời ong tiếng ve từ họ hàng về con gái khiến tôi chột dạ. Mặc dù tôi luôn gạt đi và nói rằng, con gái có nhiều nét giống mẹ nhưng sự thật hiện hiện khiến tôi không thể nào chối cãi.
Khi con gái 2 tuổi, con càng định hình rõ nét hơn trên gương mặt. Tôi cố gắng tìm một điểm gì đó để gỡ gạc lại, để an ủi rằng, vợ không lừa dối mình nhưng không thể.
Nỗi băn khoăn, nghi hoặc cứ lớn dần. Nhiều đêm, tôi không thể ngủ được - nửa muốn đi tìm sự thật, nửa sợ hãi. Nếu đứa trẻ không phải con mình thì sao? Tôi đã yêu nó như bản thân, đã chăm con từ lúc còn đỏ hỏn. Đặc biệt, vợ tôi - cô ấy lúc nào cũng nói lời yêu thương chồng. Từ ngày về một nhà, cô ấy luôn quan tâm, chăm sóc thể hiện tình yêu mãnh liệt với tôi.
Nhưng cuối cùng, nỗi nghi ngờ không buông tha cho tôi. Một ngày, tôi lén lấy mẫu móng tay, tóc của con để đi xét nghiệm ADN. Thời gian chờ đợi dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, khi nhận được kết quả xét nghiệm, miệng tôi đắng ngắt, nỗi thất vọng bóp nghẹt vào tim.
Tôi mang kết quả đó về nhà, vợ tôi khóc như mưa. Hóa ra, khi quen tôi, cô ấy vừa chia tay bạn trai cũ. Trong thời gian quen tôi, họ vẫn dùng dằng, qua lại. Cuối cùng, cô ấy phát hiện có thai và không biết là con của ai.
Thấy tôi yêu thương, quan tâm, cô ấy đã chọn đến với tôi. Cô ấy không ngờ cái thai lại là của người cũ. Chỉ khi đứa trẻ chào đời, không một chút nào giống tôi, cô ấy mới nhận ra sự thật. Nhưng lúc này, đâm lao phải theo lao, cô ấy chỉ biết im lặng.
Tôi nghe những lời thú nhận ấy mà tim tan nát. Sao cuộc đời tôi lại bất hạnh như vậy? Tôi sống không đến nỗi nào, chăm chỉ làm ăn, yêu thương vợ con nay lại bị đối xử như vậy? Rất yêu cô ấy và đứa trẻ nhưng liệu tôi có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này khi nỗi đau vẫn bóp nghẹt nơi tim?
Độc giả giấu tên
Tôi đã tha thứ cho người bố nghiện ngập của mình
Bố tôi là một con nghiện. Cả tuổi thơ tôi sống trong sợ hãi vì ông ấy thường xuyên chửi bới, đòi tiền, đánh đập mẹ con tôi.
" alt="Vợ nói yêu tha thiết nhưng ngoại tình, biến tôi thành kẻ ‘đổ vỏ’" />
- ·Nhận định, soi kèo Vozdovac vs Mitrovica, 20h00 ngày 17/3: Khó tin cửa dưới
- ·Tiềm năng đầu tư của Artisan Park
- ·Nghệ sĩ phải bán nhà, xe trong 'sóng thần' Covid
- ·Nỗi sợ xin giấy phép
- ·Nhận định, soi kèo Chaouia vs MSP Batna, 21h00 ngày 17/3: Chủ nhà đáng tin
- ·Thái Bình cấp gần 300 nghìn liều vaccine phòng bệnh vụ xuân
- ·Bao giờ hết dịch, con lại về
- ·Bất ngờ với lợi ích của giấy đa năng trong căn bếp
- ·Nhận định, soi kèo Atletico vs Barca, 03h00 ngày 17/3: Ca khúc khải hoàn
- ·Đổ xô đến xem hồ nước chuyển màu tím
Danh sách được NetVoucherCodes, website chuyên thống kê giao dịch và mã phiếu thưởng có trụ sở tại Anh, thực hiện trong hai năm và công bố ngày 30/4. Dữ liệu tổng hợp từ các mạng xã hội như Instagram, X và máy chủ Discord của Midjourney. Tất cả hình ảnh do Midjourney tạo, không tính đến các công cụ AI tạo ảnh khác.
Cụ thể, có 241.975 ảnh deepfake về ông Trump xuất hiện trên các mạng xã hội, tiếp đến là diễn viên Ana de Armas (127.081), Elon Musk (115.707), Tổng thống Mỹ Joe Biden (98.953) và diễn viên Sydney Sweeney (73.116).
" alt="Người nổi tiếng nào bị tạo ảnh deepfake nhiều nhất?" />Mấy năm chữa chạy cho cháu, tôi hiểu được nỗi đau và sự vất vả của một người mẹ có con chịu khuyết tật cơ quan sinh dục. Tổng quãng đường tôi đem con đi chữa đã dài đến ba vòng trái đất, với bao nhiêu nước mắt tiếng cười. Đến giờ, tôi vẫn không quên được từng khoảnh khắc của con: lúc cháu bước những bước đầu tiên, lúc cháu có “con chim”, cháu có thể tiểu đứng, và cả nỗi lo lắng khi bắt đầu cho cháu đi học. Cả những giờ đằng đẵng ngồi ngắm tuyết rơi lạnh lẽo và cô độc ở một đất nước xa lạ chờ con tỉnh lại sau ca phẫu thuật.
Những người mẹ, người cha khác vì câu chuyện của Thiện Nhân, đã tìm đến với tôi. Hàng trăm, rồi hàng nghìn hồ sơ. Những gia đình tuyệt vọng - có đứa trẻ đã trải qua 7-8 lần phẫu thuật nhưng vẫn chưa thể đi vệ sinh bình thường. Và tôi quyết định rằng mình sẽ giúp họ.
Mặc dù tôi gặp rất nhiều người tốt, những người sẵn sàng làm việc không công cho lũ trẻ, nhưng chúng tôi vẫn cần rất nhiều tiền. Bác sĩ Roberto de Castro là chuyên gia tiết niệu nhi hàng đầu thế giới, đã sẵn sàng đến Việt Nam phẫu thuật miễn phí cho các cháu. Nhưng chúng tôi cũng vẫn cần phải lo tiền đi lại cho bác sĩ, ăn ở. Ngay cả các bệnh nhi, phần lớn cũng là nhà rất nghèo. Việc đi lại và chăm sóc hậu phẫu của các cháu, cần có tiền.
Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cả xã hội. Và tôi may mắn nhận được điều đó. Xúc động trước câu chuyện của Thiện Nhân, nhiều đơn vị đã chung tay, từ các báo đài, ngành y tế đến các doanh nghiệp. Dù năm nào cũng loay hoay mãi mới đủ mấy trăm triệu cho một đợt mổ, nhưng hành trình đến giờ cũng đã kéo dài được 9 năm.
Chuyện tưởng thế là xong, là tốt đẹp. Có người cho, có người nhận. Nhưng đồng tiền xã hội quyên góp vào, đôi khi tôi đem đi trao lại, cũng mang lại những nỗi buồn.
Có những bậc cha mẹ ỉ lại vào chương trình trong việc chăm sóc con. Mỗi lần bác sĩ Roberto sang, lại đem cháu đến khám. Nhưng phác đồ mà bác sĩ vạch ra, thì không chịu làm cho con, không đưa con đi tiêm, không nong niệu đạo cho cháu. Đến thời điểm phẫu thuật, xếp lịch rồi, bác sĩ giở ra thì hóa ra chưa thể phẫu thuật được. Mất rất nhiều công sức.
Từ thiện có thể làm cho người ta phụ thuộc, tôi nghĩ mình hiểu điều đó: đến cả điều thiêng liêng nhất là đứa con mà cũng có thể nảy sinh tâm lý lơ là vì đã có người lo; thì tâm lý phụ thuộc về trợ cấp, về sinh kế, gạo mắm hay quần áo là có thể hiểu được.
Tôi nhiều khi cũng ức chế. Chúng tôi vất vả lắm để duy trì chương trình, các mạnh thường quân cũng mang cả tấm lòng ra hỗ trợ, nhưng gặp các bậc cha mẹ quên cả đi tiêm định kỳ cho con, với tư cách một người làm mẹ tôi không chấp nhận nổi.
Nhưng cuối cùng thì đó vẫn chỉ là những câu chuyện thiểu số. Dù mệt, dù khó, mẹ con tôi vẫn kiên định với con đường mình đi. Bởi vì tôi hiểu những đứa trẻ khuyết tật cơ quan sinh dục cần điều gì, tôi hiểu bố mẹ chúng cảm thấy gì. Có những cha mẹ thiếu nhận thức, nhưng chính vì thế nên họ càng cần sự giúp đỡ của các chuyên gia.
Tôi nghĩ cuộc hành trình của chúng tôi lâu dài được, cũng nhờ chữ "hiểu" ấy. Tôi nghĩ là trong phần lớn các phong trào từ thiện khác, vấn đề cũng nằm ở chữ "hiểu" ấy. Nếu hiểu được đối phương cần gì, thì không nhất thiết họ phải nói ra, dù họ thiếu nhận thức để trình bày nguyện vọng, chúng ta cũng biết cách cho ra sao. Nếu không hiểu, thì cho dù có cho nhiều bao nhiêu, cũng có thể lệch so với điều mà người yếu thế thực sự cần. Nếu không hiểu, thì nỗ lực cho đi có khi lại tạo ra những hiệu quả không mong muốn.
Khi những tranh cãi trong xã hội nổ ra về việc làm từ thiện, tôi nghĩ đến câu chuyện của mình. Quá trình tìm hiểu một cộng đồng, một cá nhân, để biết rằng họ thực sự cần điều gì, là một điều không hề dễ dàng. Tôi chỉ may mắn, là một người đã có được sự thấu hiểu ấy, sau khi đã đi đến hơn ba vòng trái đất cùng đứa con mình.
Trần Mai Anh
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt="Từ thiện như thế nào?" />Bình tĩnh khi xuất hiện trong buổi gặp báo chí chiều 1/11, Diệp Lâm Anh nói vợ chồng vẫn sống chung nhà, hiện tại giận nhau nhưng mỗi ngày đều ăn cơm chung. Vợ chồng cô lục đục vì nhiều nguyên nhân, có thể do bất đồng trong công việc rồi dẫn tới những cãi vã khác. Cuối tuần qua, thông tin cô và chồng đổ vỡ lan truyền trên mạng xã hội, gây chú ý với nhiều khán giả bởi trước đây, họ được xem là cặp đôi hạnh phúc của làng giải trí.
" alt="Diệp Lâm Anh: 'Tôi chưa ly hôn'" />
Tự làm caramen bằng nồi cơm điện đơn giản đến bất ngờ
Cái nóng oi bức của mùa hè đã về, những món chè ngon, caramen hấp dẫn khiến giới trẻ lại sôi sục. Tự tay làm caramen bằng nồi cơm điện rất dễ mà vẫn ngon như khi bạn dùng lò vi sóng.
" alt="Cách làm đậu hũ hấp ngao cho người ăn cay" />
- ·Kèo vàng bóng đá nữ Bayern Munich vs nữ Lyon, 03h00 ngày 19/3: Khách hoan ca
- ·Vị thế Toyota Hilux trong phân khúc bán tải
- ·Nở rộ nhà ăn người già ở Trung Quốc
- ·T&T Group ủng hộ Bắc Ninh, Bắc Giang 5 tỷ đồng và 1.000 tấn gạo
- ·Nhận định, soi kèo Nữ Real Madrid vs Nữ Arsenal, 0h45 ngày 19/3: Khách sa sút
- ·'Mẹ chồng văn minh không xen vào gia đình con dâu'
- ·Đưa mẹ đẻ nhập viện về, vợ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của chồng
- ·Lee Jung Jae ở tuổi ngũ tuần
- ·Nhận định, soi kèo Atletico Tucuman vs Velez Sarsfield, 7h15 ngày 18/3: Khó thắng
- ·Nghệ sĩ phải bán nhà, xe trong 'sóng thần' Covid