Viettel vừa cho biết, chiều tối ngày 14/1/2017, tại thành phố Yangon (Myanmar), Viettel đã chính thức nhận giấy phép qua liên doanh Myanmar National Tele & Communications Co.,Ltd – liên doanh giữa Tổng Công ty Cổ phần Đầu tư Quốc tế Viettel (Viettel Global) cùng Myanmar National Telecom Holding Public Limited (MNTH) và Star High Public Company Limited (Star High). Giấy phép dịch vụ viễn thông cơ bản đã được Bộ Giao thông và Truyền thông Myanmar cấp cho liên doanh với thời hạn 15 năm.

Myanmar là thị trường nước ngoài lớn nhất của Viettel tính đến thời điểm hiện tại. Quy mô dân số của Myanmar là gần 60 triệu dân. Thế mạnh của liên doanh là sự kết hợp giữa kinh nghiệm đầu tư viễn thông quốc tế của Viettel và tri thức của các đối tác địa phương. Liên doanh của Viettel đặt mục tiêu khai trương sau 12 tháng và phủ 95% dân số Myanmar trong vòng 3 năm.

“Quan điểm của Viettel từ trước đến nay là bắt đầu khai trương thì mạng lưới phải tốt hơn nhà mạng tốt nhất ở đó. Chúng tôi sẽ xây dựng một mạng viễn thông hiện đại, rộng khắp trên toàn Myanmar, và sẽ cố gắng nỗ lực làm rất nhanh",  ông Lê Đăng Dũng, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Viettel cho biết.

" />

Viettel chính thức nhận giấy phép đầu tư viễn thông tại Myanmar

Kinh doanh 2025-03-01 08:41:32 2445

Viettel vừa cho biết,ínhthứcnhậngiấyphépđầutưviễnthôngtạlịch thi đấu giải quốc gia ý chiều tối ngày 14/1/2017, tại thành phố Yangon (Myanmar), Viettel đã chính thức nhận giấy phép qua liên doanh Myanmar National Tele & Communications Co.,Ltd – liên doanh giữa Tổng Công ty Cổ phần Đầu tư Quốc tế Viettel (Viettel Global) cùng Myanmar National Telecom Holding Public Limited (MNTH) và Star High Public Company Limited (Star High). Giấy phép dịch vụ viễn thông cơ bản đã được Bộ Giao thông và Truyền thông Myanmar cấp cho liên doanh với thời hạn 15 năm.

Myanmar là thị trường nước ngoài lớn nhất của Viettel tính đến thời điểm hiện tại. Quy mô dân số của Myanmar là gần 60 triệu dân. Thế mạnh của liên doanh là sự kết hợp giữa kinh nghiệm đầu tư viễn thông quốc tế của Viettel và tri thức của các đối tác địa phương. Liên doanh của Viettel đặt mục tiêu khai trương sau 12 tháng và phủ 95% dân số Myanmar trong vòng 3 năm.

“Quan điểm của Viettel từ trước đến nay là bắt đầu khai trương thì mạng lưới phải tốt hơn nhà mạng tốt nhất ở đó. Chúng tôi sẽ xây dựng một mạng viễn thông hiện đại, rộng khắp trên toàn Myanmar, và sẽ cố gắng nỗ lực làm rất nhanh",  ông Lê Đăng Dũng, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Viettel cho biết.

本文地址:http://wallet.tour-time.com/html/458e599465.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

Cô gái đang xem qua tab Explore (Khám phá), một tính năng trên Instagram hiển thị các bài đăng được mạng xã hội này xác định là phù hợp với sở thích và mối quan tâm của người dùng, dựa trên các thuật toán theo dõi hoạt động trực tuyến của họ và từ đó hiển thị các bài đăng gắn với các đặc điểm cá nhân.

Nhóm các bạn trẻ tuổi teen tìm ra cách

Tuy nhiên, khác với nhiều người dùng Instagram khác, Mosley và những người bạn ở trường trung học tại bang Maryland, Mỹ đã tìm ra cách để "đánh lừa" công cụ theo dõi của mạng xã hội hình ảnh thuộc Facebook. Trong lần đầu truy cập, tab Explore của cô hiển thị hình ảnh về huyền thoại bóng rổ Kobe Bryant. Lần tiếp theo là hướng dẫn nấu ăn, và lần thứ ba lại là hình ảnh về các loài động vật hoang dã.

"Tôi chưa bao giờ xem ảnh về động vật bằng tài khoản này bao giờ," Mosley phát biểu tại Hội nghị hacker Shmoocon tổ chức ở Washington, DC., Mỹ cùng với cha mình, ông Russell Mosley. Tại đây, cô gái có một bài thuyết trình về cách thức mà những người dùng trẻ đang bảo vệ tài khoản của mình khỏi sự theo dõi của Instagram.

Mỗi lần mở tab Explore, tài khoản Instagram lại hiện ra những chủ đề hoàn toàn mới mà cô không hề quan tâm. Đó là bởi vì không chỉ mỗi Mosley sử dụng tài khoản này – nó thuộc về cả một nhóm bạn của cô, có ít nhất là 5 người. Có thể họ không hoàn toàn che giấu được những dữ liệu về mình, nhưng họ có thể để lại hàng trăm dấu vết hỗn loạn của nhiều người khác nhau để khiến thuật toán của Instagram "bối rối".

Nếu bạn cũng muốn thử làm giống như nhóm bạn trên, thì đây là cách thức thực hiện:

- Đầu tiên, hãy tạo nhiều tài khoản. Bạn có thể có một tài khoản Instagram dành riêng cho bạn và bạn bè, hoặc một tài khoản khác chỉ phục vụ sở thích cá nhân của mình. Hãy cung cấp mật khẩu và các phương thức truy cập vào tài khoản ít rủi ro này cho một người mà bạn tin cậy.

- Sau đó, hãy thực hiện một yêu cầu khôi phục mật khẩu cho tài khoản đó, và gửi liên kết đặt lại mật khẩu cho người bạn mà mình tin tưởng. Việc đặt lại mật khẩu không tự động chấm dứt các phiên đăng nhập Instagram trước đó, do vậy cả bạn và người bạn kia đều có thể truy cập vào cùng tài khoản này tại cùng một thời điểm.

- Cuối cùng, yêu cầu người bạn kia đăng tải một bức ảnh bất kỳ. Khi thực hiện điều đó, Instagram sẽ tự động thu thập các siêu dữ liệu từ thiết bị mới của người đó. Hãy lặp lại thao tác này với một mạng lưới gồm nhiều người, chẳng hạn, 20 người bạn chẳng hạn, tương ứng với 20 địa điểm khác nhau và 20 thiết bị khác nhau? Điều này chắc chắn sẽ khiến Instagram bối rối.

"Ứng dụng có thể tự hỏi, ‘Này, bạn đăng tải hình ảnh bánh humburger ở Đức, có lẽ bạn thích nước Đức, thích ăn humburger hoặc thích đi du lịch phải không, chúng tôi sẽ gửi những thứ đó cho bạn," Mosley nói. "Chúng tôi liên tục thay đổi người gửi dữ liệu lên các tài khoản. Có tuần, tôi đăng tải ảnh lên 17 tài khoản khác nhau, trong khi tuần khác lại chỉ là 4 mà thôi."

Nhóm các bạn trẻ tuổi teen tìm ra cách

Russell Mosley (trái) và con gái Samantha Mosley đang thuyết trình tại Hội nghị Shmoocon hôm 1/2 vừa qua.

Facebook cho biết phương pháp này không đi ngược lại với các chính sách của công ty, song không khuyến khích điều này vì các vấn đề bảo mật.

Theo dõi

Gần như mọi hành động bạn thực hiện trên mạng đều bị theo dõi. Những công ty như Facebook và Google biết bạn làm gì trên dịch vụ của họ cũng như ngoài các dịch vụ đó. Đó là lý do vì sao bạn có thể sẽ thấy nhiều ảnh chó cưng hơn trên Instagram sau khi đặt mua một hộp thức ăn cho chó trên Amazon.

Apple và Google cấp các mã số định danh quảng cáo cho từng thiết bị iOS và Android một, cho phép quảng cáo hướng đối tượng trên các ứng dụng di động tuỳ thuộc vào nơi bạn đăng tải dữ liệu và nội dung bạn đang xem. Tương tự, Facebook có các "pixel theo dõi" đặt trên khắp trang web của họ, nhờ đó họ biết bạn đang truy cập vào trang web nào trên mạng và có thể tiến hành đo đạc, đánh giá dữ liệu, chẳng hạn như bạn có đặt mua một sản phẩm nào đó hay không, hoặc bạn xem trang đó trong thời gian bao lâu.

Ngoài ra, các công ty như LiveRamp hợp tác với hàng trăm nhà quảng cáo để giúp kết nối các hoạt động ngoài đời thực và định danh trên mạng của người dùng. Sinh viên, học sinh nhiều nơi đã nhận ra mình bị theo dõi ngày càng nhiều, đôi khi bởi những bậc phụ huynh đang lo lắng về con em hay ban lãnh đạo nhà trường, sử dụng các công nghệ như Social Sentinel để thu thập dữ liệu của sinh viên trên các trang mạng xã hội.

Mặc dù quy định công khai của các mạng xã hội đối với bài đăng của người dùng là rất chặt chẽ, song các đối tác vẫn có thể khai thác hàng tá siêu dữ liệu về người dùng thông qua kênh này. Đồng thời, các công ty công nghệ và lãnh đạo trường học không phải là mối lo ngại duy nhất về quyền riêng tư đối với sinh viên. Thậm chí, những nhà tuyển sinh và nhà tuyển dụng cũng rất quan tâm đến những thông tin này.

"Chúng tôi phát hiện ra rằng các trường đại học và nhà tuyển dụng đang nhắm đến các tài khoản trên các phương tiện truyền thông xã hội của chúng tôi," Mosley nói. "Chúng tôi đang tìm cách để có thể sống cuộc sống tốt nhất của mình mà không phải lo lắng về việc mọi người theo dõi chúng tôi, quan sát mọi khoảnh khắc chúng tôi thực hiện trên mạng và tìm cách kết nối chúng với cuộc sống thực của chúng tôi."

Các nhà tuyển sinh đại học và nhà tuyển dụng chỉ biết về sinh viên thông qua các bài đăng trên các phương tiện truyền thông xã hội của họ, Mosley nói. Nhưng trong nhiều trường hợp, danh tính trên mạng có nhiều điểm khác biệt so với cuộc sống thực của mỗi người.

"Bạn có thể theo dõi danh tính đó của chúng tôi trên mạng, nhưng chúng tôi không muốn những gì mình thể hiện trên đó bị gắn với bản thân chúng tôi ở ngoài đời thực," cô phát biểu.

Nỗ lực của cả nhóm

Việc bảo vệ quyền riêng tư của bản thân bằng cách "ẩn náu" trong một nhóm người không phải là một ý tưởng mới. Thực tế, nó có từ trước khi các bạn trẻ này áp dụng chiến lược trên trên Instagram.

Ví dụ, các chương trình khách hàng thân thiết và quà tặng dành cho khách hàng trung thành của các cửa hàng thu thập rất nhiều dữ liệu về những người tham gia, như thói quen mua sắm và sở thích của họ. Đổi lại, khách hàng nhận được điểm thưởng hoặc phiếu giảm giá để áp dụng cho các đơn hàng của họ. Nhưng những người mua sắm am hiểu quyền riêng tư đã tìm ra một cách giải quyết: Họ có thể chia sẻ những thẻ khách hàng này thông qua các nhóm trực tuyến. Điều này về cơ bản làm cho các nhà môi giới dữ liệu bị "ngộp" với vô số dữ liệu không hề liên quan đến nhau.

Các nhà phát triển phần mềm cũng đã bắt đầu xây dựng các công cụ để làm biến dạng dữ liệu mà các mạng xã hội có về bạn. Năm 2018, một nhà phát triển đã chia sẻ mã nguồn của một công cụ khiến cho dữ liệu của Facebook có về bạn bị biến dạng, bằng cách thay thế các bài đăng cũ bằng các dòng mã ngẫu nhiên, khiến mạng xã hội này không thể xây dựng chân dung của bạn để bán cho các bên quảng cáo.

Jennifer Grygiel, Phó Giáo sư trợ lý tại Đại học Syracuse, chuyên nghiên cứu về truyền thông xã hội, cho biết các biện pháp bảo vệ quyền riêng tư của thanh thiếu niên như trên là sáng tạo, mặc dù có phần hơi cực đoan. Tuy nhiên, họ vẫn coi đó là một phương pháp hiệu quả để chống lại những sự kiểm duyệt của các bên liên quan đối với sinh viên.

"Thanh thiếu niên tuổi teen đã lớn lên với nhận thức rằng sự riêng tư của họ đang bị xâm nhập và thu thập bởi các ứng dụng như thế này," Grygiel nói. "Có thể một trong những tài khoản mạng xã hội của họ đăng tải các thông tin chỉ trích trường học, hoặc họ đang tham gia hoạt động xã hội và họ lo lắng về những biện pháp mà chính quyền địa phương có thể tiến hành chống lại họ."

Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc bất cứ thành viên nào trong nhóm đăng tải một thông tin sai sự thật hoặc độc hại bằng tài khoản, thì tất cả những người tham gia đều có thể phải chịu trách nhiệm.

Phải mất nhiều công sức để có thể bảo vệ sự riêng tư cho dữ liệu của bạn trên Instagram. Bạn không chỉ phải phối hợp với nhiều người cùng có quyền truy cập vào một tài khoản dùng chung và có thể đăng tải bất kỳ thứ gì lên tài khoản đó vào bất kỳ thời điểm nào. Điều này đòi hỏi bạn phải hoàn toàn tin tưởng rằng không có thành viên nào trong nhóm sẽ lạm dụng quyền truy cập để thực hiện một hành vi xấu đối với cả nhóm.

"Đáng lẽ, thanh thiếu niên tuổi teen không cần phải thực hiện những biện pháp mạnh đó chỉ để tham gia vào mạng xã hội mà vẫn giữ được quyền riêng tư cho mình", dẫn lời Liz O'Sullivan, Giám đốc công nghệ tại Dự án Giám sát Các Công nghệ Theo dõi cho biết.

"Tôi đồng tình với việc thế hệ trẻ đang suy nghĩ về những vấn đề này, nhưng điều khiến tôi không hài lòng đó là họ [những thế hệ trẻ] phải nghĩ ra những chiến lược phức tạp như vậy để không bị theo dõi. Đáng ra người dùng không cần phải có một mạng lưới bạn bè rộng như vậy chỉ để "ẩn mình" trên Instagram. Nền tảng này nên cung cấp một loại tài khoản cho phép người dùng cảm thấy thoải mái và an toàn khi tham gia các phương tiện truyền thông xã hội", O'Sullivan bày tỏ.

Quang Huy (Theo Cnet)

">

Nhóm các bạn trẻ tuổi teen tìm ra cách “né” thuật toán theo dõi của Instagram

Soi kèo góc Nottingham vs Arsenal, 02h30 ngày 27/2

 - Antonio Conte vừa lên tiếng cảnh báo, giờ là thời điểm then chốt ông chuẩn bị đưa ra những quyết định về tương lai các sao lớn tại Stamford Bridge.

Chiến lược gia người Italia khẳng định, sau trận giao hữu cuối cùng với Weder Bremen cuối tuần này, ông sẽ chốt danh sách thành viên Chelsea cho mùa giải 2016/17.

{keywords}
Conte sẽ sớm đưa ra quyết định về tương lai của những cầu thủ như Diego Costa, Oscar-

Điều đó đồng nghĩa những cầu thủ tương lai bấp bênh như Juan Cuadrado, Oscar, Loic Remy và Diego Costa sẽ không còn nhiều thời gian gây ấn tượng với HLV mới.

Conte chia sẻ: "Mùa giải mới đã đến rất gần. Tôi cần làm việc với cầu thủ của mình. Điều quan trọng là phải xác định rõ ràng ai sẽ đá vì CLB, tận tâm cống hiến cho Chelsea.

Tôi biết sẽ có lúc mình phải đưa ra những lựa chọn về nhân sự. Quyết định cuối cùng về tương lai cầu thủ sẽ sớm được đưa ra.

Trận mở màn Ngoại hạng với West Ham cũng chẳng còn xa. Chúng tôi chỉ còn chưa đầy 2 tuần để chuẩn bị."

Tân thuyền trưởng The Blues cũng nói thêm: "Tôi về Chelsea sau khi đội bóng kết thúc mùa giải ở vị trí thứ 10 Premier League. Có nhiều thứ không đi theo đúng quỹ đạo thời gian qua, nên khối lượng công việc cần làm rất nhiều.

Chúng tôi cần cải thiện từng vị trí trên sân sau một mùa bóng thất vọng. Tôi cũng yêu cầu BLĐ phải kiên nhẫn vì bản thân cũng không thể ngay lập tức mang đến những điều nhiệm màu."

Trong ngày hôm qua, Chelsea đã nâng mức giá hỏi mua Lukaku lên 65 triệu bảng. Conte rất hy vọng bản hợp đồng sớm được thông qua để ông kiện toàn bộ máy, an tâm hơn về chất lượng hàng công.

* Anh Tuấn

">

Conte sắp trảm quân, sao bự Chelsea 'vắt chân lên cổ'

 -Từ khóa của bài viết là “tôn trọng”. Một vài câu chuyện sẽ được kể. Hai câu hỏi lớn sẽ có lời giải thích. Riêng câu trả lời cho câu hỏi “Có cần tôn trọng người khác không?” lại phụ thuộc vào cách bạn đọc bài viết này.

Lần đầu tiên trong đầu tớ xuất hiện từ “tôn trọng” là vào năm 6 tuổi. Bài kiểm tra được cô giáo trả lại với dấu khoanh đỏ vào nơi tờ giấy được giật ra khỏi gáy vở, tạo ra hai cái lỗ thô lố. Mục lời phê có ghi: “Không tôn trọng giáo viên”. Từ “tôn trọng” lần đầu tiên xuất hiện với tớ theo cách như vậy, đánh vần một từ mới.

Định nghĩa 1: Tôn trọng là không làm phật ý người có quyền lực hơn mình.

Câu chuyện năm 13 tuổi không có lấy một từ “tôn trọng” được nhắc đến, nhưng lại là lần đầu tiên, tớ lờ mờ hiểu về ý nghĩa đích thực của từ này. Đó là lần tớ bị bạn uýnh cho một cái, vì đã trêu đùa bạn quá đà (gán ghép bạn ấy với cậu thiếu niên bán gà ở chợ). Lúc nhận cái uýnh, mặt tớ từ đang cười ngoác trở nên méo xệch, rồi im lặng. Ngay lúc đó, tớ chỉ nghĩ được là: “Đồ dở hơi kia, sao những đứa kia cũng trêu mà mày uýnh mỗi tao?”. Bây giờ, tớ đã hiểu sự im lặng của hồi đấy. Đó là sự ấm ức bị oan xen lẫn với cảm giác có lỗi. Đứa trẻ 13 tuổi là tớ khi ấy lờ mờ hiểu rằng, mình đã làm một điều mà bạn rất không thích, nhưng mình đã không biết, mình chỉ vui quá thôi, toàn bộ con người của bạn ấy chống lại sự không thích đó, và biểu đạt là một cái uýnh.

Định nghĩa 2: Tôn trọng là chấp nhận cảm xúc, mong muốn, quyết định của người khác. Luôn có lý do đằng sau cho những cảm xúc, mong muốn, quyết định đó.

Một buổi trưa năm 16 tuổi, trưa hôm đó là một khoảng sững sờ với hai cô bạn học cấp ba. Một bạn cận 8 độ, mũm mĩm hiền lành, tớ không bao giờ nghĩ rằng có ai đó sẽ hạ cẳng tay lên một người như thế. Bạn còn lại có giọng nói đanh, cao, dáng đi nhấn hai chân, đại khái là "hổ báo", tớ không bao giờ nghĩ rằng có ai đó dám động vào một người như thế. Chuyện xảy ra vào trưa hôm đó đã chứng minh là suy nghĩ của tớ sai lè.

Trưa nóng, xe bus rất đông, bọn học sinh cấp ba (tức bọn tớ) đùa vui rất ồn ào. Chiếc loa phát thanh của xe bus được vặn lên hết công suất để át đi những tiếng ồn ào của tụi mới lớn kia. Tụi mới lớn mở cửa sổ xe bus và lấy giấy bịt cái loa lại để phản ứng với tiếng loa. Rồi xe dừng lại, rất nhanh chỉ trong vài giây, một người đàn ông xông đến bạt tai và chửi hai người bạn của tớ: “Con đĩ”. Người đàn ông đó là người tài xế. Sau đó, chiếc xe lại chuyển bánh, trong xe là một sự im lặng, không ai phát ra bất kì tiếng nào.

Sự im lặng đó là vỏ bọc của sự sợ hãi. Sự sợ hãi ghê gớm thật, nó khiến chúng ta chả thể nhúc nhích. Nó làm cho niềm tin của chúng ta khi không ở trong tình huống, rằng chúng ta có thể chung tay bảo vệ người yếu thế, trở thành không thực tế chút nào. Nhưng tớ đã khám phá một thứ khiến cho chúng ta nhúc nhích được, đó là sự tức giận. Sự khám phá ấy đến khi tớ quay sang nhìn cô bạn cận 8 độ của mình. Tớ đứng ngay cạnh bạn ấy, bạn ấy ngồi trên ghế. Chiếc kính cận đã văng xuống sàn, để lại một vết cắt nhỏ đang rơm rớm máu trên khuôn mặt ngơ ngác của bạn ấy. Lúc đó, tớ chỉ biết là mình đang nổ tung vì giận thôi. Sau này, tớ hiểu rằng, một suy nghĩ lờ mờ đã đến với tớ: sự bạo hành này cũng đã có thể xảy ra với chính tớ. Cơn giận khiến tớ thốt lên những lời mà tớ không hình dung được là mình lại phản ứng như thế: “Mẹ cái thằng lái xe đâu, mày xuống ngay đây, mày đánh người chảy máu rồi”.

Người tài xế xuống, run bần bật. Tớ cũng run bần bật. Hai bên mày tao với nhau. Rồi người tài xế quay lại chỗ để lái chiếc xe theo đúng lộ trình. Rồi bọn tớ vận động mọi người trên xe cùng kí vào bản tường trình những gì đã diễn ra. Mọi người đều đang làm việc mà mỗi bên có thể làm được, theo đúng vị trí của mình.

Câu hỏi lớn 1: Vì sao người bạn "hổ báo" kia lại không có phản ứng gì rõ ràng vậy? Bạn ấy vốn là "thanh niên cứng" cơ mà. Bạn ấy đứng lên duy nhất một lần, chửi cái gì đó, không rõ chửi ai, rồi lại ngồi phịch xuống.

Hơn một tuần sau, người bạn "hổ báo" đưa cho tớ một tờ báo: “Có tin về vụ hôm trước này”. Bản tin ngắn gọn viết đại ý rằng, một sự cố đã xảy ra, người tài xế đã đánh hai học sinh, vì một nhóm học sinh vô ý thức khi đi xe bus. Một phần trong tớ hơi sáng tỏ, câu hỏi lớn ý: Nạn nhân luôn tìm kiếm sự được công nhận bởi công lý. Việc được công nhận hành vi thiếu nhân tính đã xảy ra với họ, bản thân việc đó đã làm nhẹ nhõm tinh thần của họ rồi. Bạn "hổ báo" cầm trên tay bản tin, chứng tỏ bạn ấy quan tâm và có mong muốn được nhẹ nhõm đó. Khi tớ hỏi rằng người ta có xin lỗi bạn ấy không, câu trả lời là không.

Và thế là, tớ lại làm một điều thừa hơi trong mắt nhiều người: gọi điện đến tòa báo, đòi đính chính thông tin và xin lỗi hai học sinh. Câu trả lời tớ nhận được từ chị trực điện thoại là: "Người ta còn có mẹ già, bị nghỉ việc rồi, em còn muốn cái gì nữa? Chị phải đi họp đây". Thực tình thì tớ không tin lắm, vì lời xin lỗi dễ còn không làm, thì sao làm điều khó hơn là một loạt thủ tục hành chính để cho nghỉ việc một người? Khi lớn lên, tớ mới nhận ra rằng, suy nghĩ trên của tớ là để trốn chạy cảm xúc có lỗi vì một phần nào đó trong tớ muốn tớ tin rằng, người tài xế bị nghỉ việc là do tớ (cho dù nghỉ việc có là sự thật hay không).

Câu hỏi lớn 2, trích lời chị tòa soạn: “Em còn muốn cái gì nữa?”.

Hai câu hỏi lớn, cứ thế lắng xuống theo thời gian. Thời gian có thể khiến ta quên đi những gì nhức nhối nhất. Tớ đã từng tin là như vậy.

Định nghĩa 3: Tôn trọng là bảo vệ phẩm giá, sự bình đẳng.

Thời gian và ngành Tâm lý học dẫn tớ đến với một hiểu biết là: Những gì nhức nhối nhất không tự ra đi theo thời gian, chúng sẽ quay trở lại và trở thành các triệu chứng tâm bệnh. Chúng chờ chúng ta nhận biết và trao cho chúng sự tự do. Thời gian không phải là liều thuốc.

Một trưa hè oi ả, tớ là tớ của bây giờ, lỡ một chuyến xe, vào một quán cafe chưa có khách, có mùi đậu đen và cô chủ quán đang ngồi may vá, gọi một ly nước để chờ chuyến kế tiếp. Mọi thứ đều yên ả, tớ bò ra bàn và thiu thiu ngủ, cho đến khi, có tiếng mở cửa và lời nói cười thô lỗ của cánh nam giới, đại loại như câu “Người đẹp ngủ trong rừng”. Tớ trộm nghĩ: “Bỏ mẹ rồi, thôi giả vờ ngủ thêm một chút, nghe chúng nó nói chuyện, dân hổ báo thì mình lựa lúc mà tỉnh ngủ rồi rút, giờ chưa nên phản ứng gì hết”. Nghĩ vậy thôi, chứ cảm xúc thì đang thấy bị đe dọa và thấy tởm.

Họ nói chuyện với nhau và tớ thở phào vì họ là dân trí thức. An toàn rồi, tớ dựng cái lưng lên và nghịch điện thoại. Nhưng không, mình là ai không hẳn là cách người khác nghĩ mình là ai. Một trong số họ bắt đầu mời nước. Tớ chậm rãi bắn con mắt hình viên đạn và nói không, cảm ơn. Lần thứ hai, tiếp tục như vậy. Rồi người trí thức ấy bắt đầu cáu, nói là mời hai lần rồi mà không uống thì không mời nữa. Lúc này tớ cáu lắm, cảm thấy mạch máu phừng phừng hai bên cổ, dồn lên tai. Và cũng chính lúc này, tớ trả lời được câu hỏi lớn số 1 năm xưa: Vì sao người bạn hổ báo không có phản ứng gì rõ ràng vậy?

Ấy là vì, con người chúng ta thường không ý thức trọn vẹn về bản thân mình. Chúng ta nghĩ rằng mình có hình ảnh ổn định về bản thân và đó là toàn bộ con người chúng ta. Nhưng không, đó là một phần tư tri giác về bản thân. Hãy xem minh họa mang tên Cửa sổ Johari phía dưới đây nhé:

{keywords}
 

Chính vì có những phần thuộc về bản thân mà ta không nhận biết được, nên một số tuyên bố hay phản hồi của người khác về ta sẽ khiến ta cảm thấy băn khoăn: Không biết có đúng là mình như vậy không nhỉ? Sự băn khoăn này sẽ bị đẩy lên thành căng thẳng, giận dữ, mong muốn tự vệ khi mà tuyên bố hay phản hồi đó mâu thuẫn với nhận thức của ta về bản thân mình. Khi tuyên bố hay phản hồi có tính tấn công (bị tấn công thể chất trong trường hợp của bạn "hổ báo", hay bị tấn công bằng lời nói trong trường hợp của tớ), thì sự căng thẳng, giận dữ, mong muốn tự vệ đi kèm với phản ứng tê liệt: Mình biết là mình có giá trị, nhưng tại sao người ta lại đối xử với mình như vậy, hay là thực sự mình có ít giá trị, thôi đúng rồi, mình chỉ như thế thôi.

Cảm giác sống với giá trị bị dán nhãn, và dẫn đến các phản ứng cảm xúc, hành vi theo đúng cái nhãn bị dán là một thực tế của tâm trí. Các bạn có thể tìm đọc một trong những thực nghiệm có sức ảnh hưởng lớn nhất trong ngành Tâm lý học: Thực nghiệm Nhà tù Stanford (1971) của nhà nghiên cứu Zimbardo.

Quay lại với cơn cáu đang bị nhốt trong tớ. Họ có 5 người, tớ chỉ có 1. Trong 5 người đó, tớ nhận được một ánh mắt mà theo cách hiểu của tớ là không muốn hùa vào những lời nói lỗ mãng kia. Khi đó, tớ nhận ra bên cạnh cơn giận của mình, tớ còn có mong muốn được bảo vệ nữa. Thế là, tớ bắt đầu tính kế "úp sọt" cái người thô lỗ nhất và đã "úp sọt" được. Khi người (mà tớ nhận định là) thô lỗ nhất bắt đầu luống cuống tự biện và phải giới thiệu thêm về nền tảng có giá trị, tớ hiểu rằng, anh ta đang xấu hổ và muốn vớt vát lại thể diện. Lúc đó thì tớ chỉ cười cười thôi.

Nhưng thực tình là, sau khi họ đi khỏi, cơn giận vẫn ở trong tớ, ngùn ngụt, tớ tự trách mình là, nói nhẹ nhàng thế không đã, đáng ra phải sỉ nhục bằng mấy câu mỉa mai mà tớ sẵn có trong đầu, cho đến khi lòng tự trọng của anh ta xuống đáy thì thôi. Và chính lúc để cơn giận tự nói với tớ mong muốn trả đũa đó, tớ nhận ra rằng, lòng tự trọng của chính mình bị tổn thương khủng khiếp. Đó cũng chính là lúc cơn giận trong tớ được tự do.

Tớ vẫn phản đối những hành vi thể hiện sự thiếu tôn trọng phụ nữ của họ, nhưng giờ thì không thấy những người đó đáng ghét. Nhiều khả năng là họ không nhận biết được sự khó chịu mà họ gây ra cho người khác, cũng như tớ hồi 13 tuổi, chỉ biết là mình đang vui thôi, hoặc là bây giờ, đôi khi tớ cũng nói vài điều gì đó khiến người khác khó chịu mà không nhận biết được. Nếu biết được rằng có người đang khó chịu, tổn thương vì điều mình làm, và nếu đủ mong muốn để cứu vãn hình ảnh bản thân thì một cuộc nói chuyện với nhau là cần thiết.

Và bây giờ, câu hỏi lớn số 2 “Em còn muốn cái gì nữa?” đã có lời đáp: Điều tớ muốn không phải là sự trừng phạt hay trả đũa, mà là cảm giác được ghi nhận, lý tưởng là từ hai phía. Một thực tế cũng cần nhận biết rằng, cán cân quyền lực thường làm cho điều này trở nên phức tạp hơn.

Nếu ngày hôm đó, tớ không bị lỡ chuyến xe, rồi thì tớ chọn ngồi quán nước thay vì quán café, hoặc là chọn một quán café gần hơn, thay vì quán café có mùi đậu đen đó, tất cả những điều trên đã không diễn ra, thực tế cũng như hồi tưởng. Và hai câu hỏi lớn cũng sẽ không có lời đáp mới. Chúng ta luôn gặp đúng người, đúng không gian, đúng thời điểm, thể hiện đúng con người mà chúng ta đang chuyển biến.

Đặng Hoàng Ngân (Khoa Tâm lý học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn, ĐHQG Hà Nội)

">

Có cần tôn trọng người khác không?

友情链接