- Sinh ra trong gia đình nghèo, cùng mắc một chứng bệnh khiến cả hai quá tuổi trưởng thành cũng chỉ cao hơn 1m, đi lại khó khăn. Duyên số tại trời, chị em Thuận và Hải gặp 2 chàng trai trong hoàn cảnh rất đặc biệt, và đều nên vợ nên chồng.Câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp vừa được viết nên tại xóm 2B, xã Nam Thanh, Nam Đàn (Nghệ An).
Tuổi trẻ bất hạnh
Ông bà Đinh Văn Bình (SN 1954, xóm 2B Nam Thanh), Nguyễn Thị Nhuần (SN 1962) sinh được 3 người con, hai gái một trai. Lúc lọt lòng mẹ, cả ba đều khỏe mạnh như bao đứa trẻ bình thường khác.
 |
Chị Đinh Thị Thuận cùng chồng hạnh phúc trong ngày cưới. |
Đến khoảng chừng 7,8 tuổi, cả mấy chị em lần lượt mắc căn bệnh lạ, tay chân ốm yếu, chỉ ngã nhẹ cũng bị gãy xương. Gia đình lo lắng chạy vạy thuốc thang nhưng bệnh tình ngày một nặng thêm.
“Đi khám đứa mô cũng yếu xương, không phát triển được. Người ta nói các con tôi bị bệnh xương thủy tinh gì đấy. Lúc ấy gia đình cực khổ lắm, cha mẹ đều bình thường ai ngờ mấy đứa con đều mang chung một bệnh, chẳng hiểu tại sao” – bà Nhuần nhớ lại.
Kinh tế gia đình khó khăn chẳng đủ để điều trị lâu dài, Thuận và 2 đứa em dần tập sống chung với cảnh tật nguyền. Quá tuổi trưởng thành, cả ba cũng chỉ cao xấp xỉ 1m. Người em trai út còn phải di chuyển bằng xe lăn.
Trong khi bạn bè cùng trang lứa đều học hành đến nới đến chốn và lần lượt lập gia đình, đến năm ngoài 20 tuổi, Đinh Thị Thuận (SN 1982) và các em bắt đầu đi học trở lại. Có tật thì tài, ba chị em đều sáng dạ, học rất giỏi. Kết thúc lớp 9, cả ba lại phải ngậm ngùi chia tay sách vở vì không thể học lên nữa.
“Muốn giúp bố mẹ lắm mà sức mình chẳng làm gì được. Một hôm qua nhà hàng xóm xem tivi, tôi tình cờ thấy chương trình “Vượt lên chính mình” và thử viết đơn gửi. Hơn 5 tháng sau (tháng 4/2011 – PV), chương trình đã về để quay hoàn cảnh gia đình và chúng tôi được tham dự” – chị Thuận kể.
Ngoài khoản tiền mặt hỗ trợ 57 triệu đồng từ chương trình, chị Thuận còn được đài thọ một năm học nghề may mặc và được tặng một bộ máy may. Vốn chăm chỉ, tay nghề của chị ngày một vững. Bà con hàng xóm đều hết lời khen ngợi Thuận khéo tay, hay làm, chỉ tiếc là hình hài không được bình thường, nếu không sẽ có bao người đeo đuổi.
 |
Đôi chân tật nguyền, khó di chuyển, chị Thuận chọn nghề may để kiếm sống. |
Nhưng rồi, một câu chuyện tình đẹp như cổ tích đã bất ngờ triển nở ở vùng quê nghèo này.
Duyên số kỳ lạ
Hè năm 2012, đoàn biểu diễn nghệ thuật của Chi hội Khoa học tâm lý – Giáo dục Hồng Đức (TƯ Hội KHTL – GD Việt Nam) về biểu diễn nhiều ngày tại xã Nam Thanh và có ở nhờ nhà ông Bình.
Trong đoàn có chàng trai tên là Nguyễn Văn Tú (SN 1984, trú thị trấn Đô Lương, Nghệ An) có tài làm ảo thuật lại sống tình cảm. Tú người gầy gò, bị một tai nạn khiến cẳng chân phải teo lại, từng lang thang kiếm sống khắp trong Nam ngoài Bắc. Cứ như ông trời xe duyên, Thuận và Tú cảm mến nhau lúc nào không hay.
Cả hai sau đó tiếp tục giữ liên lạc với nhau, đến khi tình cảm đã bền chặt mới ngỏ lời với gia đình. Điều đặc biệt là, chính em gái Thuận, chị Đinh Thị Hải cũng đã “phải lòng” một chàng trai khác trong đoàn biểu diễn (!) Đó là anh Phạm Thanh Triều (SN 1980, quê Đà Nẵng). Anh Triều cũng bị dị tật ở chân.
 |
Duyên trời vun đắp nên 2 cặp vợ chồng hệt như cổ tích. |
Cuối năm 2012, ‘hai họ’ và bà con xóm giềng tổ chức đám cưới cho chị Hải với anh Triều. Bắt đầu từ đó, gia đình nghèo đón thêm nhiều niềm vui khác.
“Lúc tôi đưa Thuận về nhà giới thiệu, gia đình đều kịch liệt phản đối. Nhưng tôi đã nói chắc chắn là chỉ yêu và cưới Thuận, dù phải vượt qua nhiều cản trở” – anh Tú nói chắc nịch.
Đến cuối tháng 7/2013, sau nhiều thử thách, cuối cùng đám cưới của anh Tú và chị Thuận đã được tổ chức trong niềm vui của anh em chòm xóm. Chị Thuận khoe: “Vợ chồng em gái tôi sắp sinh hạ con đầu lòng rồi. Còn tôi cũng đã có “tin vui!”.
Sau khi cưới chị em Thuận, Hải, cả hai chàng rể đều đã “giải nghệ” công việc trước đó, sống đầm ấm bên vợ. Riêng anh Tú vốn khéo tay bẩm sinh, đã xoay sang làm nghề sửa chữa xe đạp, cắt chữ nghệ thuật. Món ‘đồ nghề’ làm ảo thuật lúc trước anh cất giữ cẩn thận trong buồng nhà, thỉnh thoảng mới mang ra phục vụ bà con hàng xóm.
“Nhà chồng đông con lại cũng khó khăn nên chúng tôi quyết định ở lại với ông bà ngoại để tiện bề chăm sóc, lo lắng gia đình. Hoàn cảnh hiện còn nhiều điều lo toan, chỉ mong sức khỏe được ổn định để xoay xở, và chờ đón những đứa con khỏe mạnh ra đời” – chị Thuận nói, mắt long lanh.
Cao Thái
" alt="Duyên số đặc biệt của 2 chị em khuyết tật"/>
Duyên số đặc biệt của 2 chị em khuyết tật
 đều đã tốt nghiệp đại học, thậm chí, chồng Minh còn có bằng master và đang làm giám đốc một công ty quy mô vừa. Lấy được người chồng tưởng như toàn diện, nào ngờ suốt 2 năm vợ chồng, không ít lần Minh bị chồng chửi mắng thậm tệ. Chồng Minh còn nhiều lần đụng chân đụng tay đánh vợ vì những lý do )
Ngay sau khi có bầu, Minh ở nhà theo lời đề nghị của chồng. Từ đó đến nay, con được hơn 1 tuổi, Minh vẫn ở nhà chăm con và làm việc nhà. Khi bình thường, cặp vợ chồng trẻ này vẫn vui vẻ, tình cảm. Thế nhưng khi vợ chồng có xích mích hoặc bất đồng dù nhỏ, người bị "lãnh đủ" chính là Minh.
Chồng Minh lúc ấy sẽ thường chửi vợ những câu rất nặng nề. “Chồng thường bảo mình là đồ ngu dốt hoặc so sánh mình ngu như con vật này hay con vật kia. Những lúc ấy, chồng nói với mình bằng những ngôn từ rất chợ búa. Mình buồn lắm, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn vì con” - Minh buồn tủi kể.
 |
Vừa tát vợ những cái tát cháy má, chồng còn lớn tiếng bảo: “Cái tội đã sai còn cố cãi này. Con hư tại mẹ. Mày cút đi khỏi tầm mắt tao ngay cho đỡ ngứa mắt”... (Ảnh minh họa) |
Thời gian gần đây, mỗi lần có va chạm vợ chồng, nếu không hài lòng, chồng Minh còn xưng “mày - tao” với vợ. “Có lúc vợ chồng đang ngồi ăn cơm, không đồng ý câu nói nào của vợ là chồng sẵn sàng thẳng tay hất cả mâm cơm trên bàn ăn xuống đất. Như hôm rồi, vì con bị sốt nên mình nấu canh cá mà quên không cho cà chua. Thế là anh ấy bảo nấu vậy chỉ cho chó ăn, ăn không nuốt được nên hất cả bát canh chua cá đi. Chưa hết, anh còn hùng hổ vào tủ lạnh, lấy hết thức ăn đổ vào thùng rác. Anh luôn miệng chửi mình là con lợn ngu dốt. Ở nhà có mỗi việc nấu ăn mà làm không nên hồn”.Nhiều lần, thấy chồng chửi bới và hành động như kẻ vô học, Minh sốc lắm. Song mỗi lần như vậy, Minh không dám cãi lại vì sợ làm to chuyện, hàng xóm nghe thấy thì "xấu chàng hổ ai".
Minh tâm sự: “Mình chẳng dám đôi co với chồng vì sợ hàng xóm biết chuyện nhà mình như vậy, mình xấu hổ lắm. Lòng mình những lúc ấy quặn đau mà không khóc được. Nhiều đêm uất quá, mình không ngủ được. Cảm xúc trong mình cứ chai sạn đi, tình cảm với chồng thì gần hết”.
Đỉnh điểm nhất là mới đây, chồng Minh để quên điện thoại ở phòng khách. Con trai nhỏ chơi gần đó đã lấy điện thoại của anh chơi. Vì trẻ con nên con cứ ấn loạn xạ và làm rơi cả vào bể cá, làm hỏng chiếc điện thoại xịn của bố.
Khi cầm trên tay chiếc điện thoại con trai nhỏ làm hỏng, chồng Minh chẳng cần biết sự việc thế nào đã quát mắng vợ xơi xơi. Minh bực mình phân bua lại vài câu thì chồng xông vào tát Minh túi bụi. Vừa tát vợ những cái tát cháy má, chồng Minh còn lớn tiếng bảo: “Cái tội đã sai còn cố cãi này. Con hư tại mẹ. Mày cút đi khỏi tầm mắt tao ngay cho đỡ ngứa mắt”...
Nhiều lần bị chồng mạt sát, Liên (Đống Đa, HN) cũng rơi vào tình trạng bế tắc và uất ức như Minh. Rất nhiều lần, Liên đã nói chuyện thẳng thắn với chồng. Thậm chí, có lần Liên còn đưa con về nhà mẹ đẻ một thời gian. Nhưng sau khi chồng biết lỗi và làm hòa thì tính chồng Liên vẫn không thay đổi.
Chồng Liên cũng là người đàn ông có học, có công việc ổn định tại một cơ quan nhà nước lớn. Nhìn bề ngoài, chẳng ai nói chồng Liên không tâm lý với vợ con cả. Thế nhưng khi về nhà, nhất là lúc nóng tính, chồng Liên như biến thành con người khác. Nhiều lúc Liên là vợ mà còn thấy "choáng" với ngôn từ mà chồng nói ra vì chúng còn ngoa ngoắt và vô học hơn cả những lời “giang hồ” vẫn nói.
Càng sống với chồng, Liên càng phát hiện ra chồng mình là người ích kỷ, trịnh thượng và cực gia trưởng. Mới kết hôn gần 5 năm, nhưng sống cùng nhà với người chồng như vậy, Liên không khỏi ngột ngạt và thấy cuộc sống nhiều lúc như địa ngục.
Ở nhà Liên, tất cả vật dụng trong nhà phải được sắp xếp theo đúng ý của chồng. Mẹ con Liên mà vô tình lôi ra và không để đúng vị trí là suốt cả ngày hôm ấy phải nghe lời cằn nhằn, chửi bới của chồng. Có hôm , chồng mới đi làm về đến cổng, nếu tâm trạng không vui hay không hài lòng về điều gì đó, chỉ cần dựng chân chống xe xuống là chồng Liên đã chửi từ đó vào trong nhà. Mà những lời chửi của chồng Liên khó nghe vô cùng.
Vài lần, tranh thủ lúc con ngủ, Liên cố là lượt quần áo chồng đi làm. Vì là vội nên có thể không đúng ý chồng hoặc vẫn là rối thì y như rằng, Liên bị chồng chửi là ngu. Kể cả khi trước mặt bao người nhà chồng, chồng Liên vẫn ngang nhiên "bắn tỉa" những lời quá đáng: “Là cái áo cho chồng cũng làm không xong. Ngu như con chó ý”. Hoặc “Cái loại chó”. “Mày còn cãi hả, tao chửi cả lò nhà mày bây giờ”…
Nhiều khi thấy con trai chửi vợ quá đáng, mẹ chồng Liên cũng bức xúc nhảy vào bênh con dâu. Nhưng chồng Liên chẳng những không nể mẹ, ngược lại còn chửi bà như hát hay: “Bà im đi, bà biết gì mà xen vào. Bà nói cũng ngu lắm!”.
“Đến mẹ chồng mình mà anh ấy còn dám chửi lớn tiếng và vô học như vậy huống chi là vợ. Mình cứ làm gì không vừa ý là anh sẵn sàng chửi mắng mình như chó trước mặt bao người. Từ khi anh lên sếp ở cơ quan thì tính tình ngày càng tệ, cộc cằn hơn nhiều” - Liên buồn rầu khi kể về chồng.
 |
Chồng cứ chửi Liên như hát hay với những câu: “Cái loại chó”. “Mày còn cãi hả, tao chửi cả lò nhà mày bây giờ”… (Ảnh minh họa) |
Có những lúc Liên đã góp ý với chồng và cho chồng cơ hội để sửa đổi. Lúc vui vẻ thì anh ậm ừ cho qua. Nhưng lúc cùn lên, chồng Liên cũng sẵn sàng chửi vợ: “Im mồn đi, mày về mà góp ý hay dạy bố mày ấy”.
Liên đau lòng giãi bày: “Lấy chồng vô học và chửi vợ ngoa ngoắt, mình mới thấm thía cái nhục nhã. Nhiều lúc mình muốn ôm con bỏ đi nhưng sợ mang tiếng cho nhà chồng vì bố mẹ chồng mình đối đãi với con cái tốt lắm.
Vì thế những lần bị chồng chửi rủa, dù cay đắng và ức chế nhưng mình toàn phải nén giận, bỏ cả tự trọng của mình đi. Thực ra, anh cũng là người tốt. Anh chỉ như biến thành kẻ vô học lúc nóng tính không kiềm chế được.
Nhưng mỗi lần bị chồng chửi, dù đã tâm niệm là cho qua, những lời ấy ngoa ngoắt ấy cứ cứa vào tim mình. Hàng ngày chúng cứ âm ỉ làm mình không sao quên được. Nhiều đêm nhìn con ngủ mà rớt nước mắt. Động lực sống của mình lúc này là vì con”.
(Theo Trí thức trẻ)" alt="Vợ ngậm đắng nuốt cay nghe chồng... mạt sát"/>
Vợ ngậm đắng nuốt cay nghe chồng... mạt sát