Khi những ngôi sao của vực thẳm tỏa sáng trên bầu trời tối tăm vĩnh hằng,ệnTrăngSaĐáyVựtin bd ngọn lửa chiến tranh kéo dài bốn tháng rốt cuộc cũng dập tắt.
Vùng núi nơi bộ lạc Ngõa Thiết từng đóng quân, giờ đây gần như bị san phẳng, khắp nơi đều là xương cốt bị thiêu rụi. Gió từ vực sâu như lưỡi dao sắc bén, trộn lẫn với khói thuốc súng và mùi xác chết từ phương Bắc thổi tới khiến những lá cờ chiến bay phất phới.
Khi vạn vật yên tĩnh lại, tiếng ngâm nga xa xưa và tiếng chuông vang lên, giai điệu vừa quái dị vừa to rõ, đó là tế ti ma tộc đang hát bài ca chiến thắng.
Ai có thể ngờ rằng ba bộ lạc ma tộc đứng đầu vực sâu —— bộ lạc Ngõa Thiết đã lên kế hoạch phản loạn nhiều năm, nhưng chỉ vẻn vẹn bốn tháng đã bị thiết kỵ của Ma Vương san bằng. Cuối cùng ngay cả thủ lĩnh bộ lạc Ngõa Thiết cũng bị bắt sống, đeo lên xiềng xích tượng trưng cho tù binh.
Hôn Diệu - Ma Vương trẻ tuổi nhất và huyền thoại nhất trong lịch sử, một lần nữa tuyên bố ngai vàng của mình cho cả vực sâu bằng thủ đoạn mạnh mẽ của mình.
Doanh trướng của Ma Vương đóng quân trong cung điện cũ của bộ lạc Ngõa Thiết, tấm bạt trắng phủ lên da lông xám đen của đàn cừu rừng để chống chọi với gió mạnh, mưa và tuyết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Một lão tư tế còng lưng của ma tộc, xách một chiếc hộp gỗ vội bước vào chủ trướng.
Đây vốn là doanh trướng thuộc về Hôn Diệu, nhưng giờ Ma Vương chưa trở về chỉ có hai tôi tớ đi lại bận rộn dưới ánh sáng mờ ảo.
Khi họ thấy lão tư tế đi vào bèn dừng công việc trong tay, cuốn màn trắng treo ở chính giữa lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Một người hầu thấp giọng nói với lão tư tế lúc sát qua vai ông: "Tình huống của ngài không tốt lắm, ngài ấy chỉ ngủ được một lát rồi đột nhiên ho ra máu."
"Ngô Vương xuất trận ở bên ngoài, ngươi phải hầu hạ ngài ấy thật cẩn thận đấy."
Nói đoạn, ông chưa kịp phản ứng thì tôi tớ đã nhanh chóng lui xuống.
Trong chủ trướng bỗng yên tĩnh đến lạ.
Lão tư tế bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông không dám lau, chỉ run rẩy cúi người xuống.
"Tư tế Tako, bái kiến... đại nhân."
Lão ma tộc run rẩy hành lễ, tầm mắt hạ thấp xuyên qua tấm rèm trắng, thứ thấy đầu tiên là tấm thảm lông cáo đỏ rực từ một góc rủ xuống.
Tako biết đó là bộ lông của vua cáo đỏ trăm tuổi trong vực sâu.
Hai năm trước, đầu của nó đã bị chính tay Ma Vương chặt đứt bằng đao, da lông thì bị thợ thủ công tốt nhất ma tộc khâu thành tác phẩm xa xỉ này. Mà giờ phút này ——
Một mắt cá chân trầ.n trụi tái nhợt đang lẳng lặng vùi trong tấm thảm lông cáo màu đỏ rực.
Ma tộc không có đôi chân thon thả như thế, đó là một nhân loại.
"Ngô Vương không có ở đây, không cần phải hành lễ với ta."
Một giọng nói hiền hòa truyền đến: "Tako đại nhân đi đêm đã vất vả, mau vào đi."
Bắp chân tái nhợt ấy hơi dùng sức, gân xanh và xương mu bàn chân không tiếng động căng ra.
Ấy là nhân loại đang cố gắng đứng lên, giẫm lên tấm thảm lông cáo, chậm rãi bước ra khỏi màn che.
"Đại nhân! Không thể..."
Tako cả kinh, vội xông lên đỡ lấy vị kia.
Đôi bàn tay già nua phủ đầy vảy xám đen, móng tay sắc nhọn và thô ráp, chỉ cách nhau một lớp áo bào trắng vải mềm, đỡ lấy cánh tay nhỏ của nhân loại.
So sánh như vậy quá có sức tác động, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tako đã thoáng run lên.
Ông vẫn không dám ngẩng đầu lên, thầm nghĩ mau chóng đưa ngài ấy trở lại sâu trong màn trướng càng sớm càng tốt, để cho lông cáo lửa nâng đỡ cơ thể mỏng manh ấy, nhưng bàn tay của lão ma tộc, hay đúng hơn là móng vuốt của ông, đột nhiên bị nhân loại đè lại.
Nương theo tiếng vang leng keng lanh lảnh, thanh niên mặc áo bào trắng cúi người xuống, nhìn từ dưới lên trên đến sắc mặt lão ma tộc.
Ánh sáng mờ ảo của chủ trướng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng.
Đôi mắt màu tím nhạt, giống hoa tử la lan, mái tóc dài buông xõa như làn khói bạc, dưới khóe mắt tái nhợt có một lớp vảy sẫm màu, hệt như một giọt nước mắt khắc vào làn da.
Cần cổ của y có một chiếc khóa bằng bạc, mà trước ngực đeo một chuỗi đồ trang sức bằng xương. Chiếc răng hung thú treo ở giữa được bao quanh bởi những mảnh xương, khi khẽ cử động liền sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Thanh niên nén cười, vì vậy trong giọng nói hiền từ lại ẩn chứa chút rung động nhẹ nhàng: "Tư tế đại nhân, vì sao mỗi lần tới đây đều sợ ta đến vậy? Trước đây ngài chưa bao giờ như thế."
"Đại nhân, ngài!"
Tako sợ đến mức mất hồn mất vía, chạy lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt kêu lên: "Langmuir đại nhân, xin ngài đừng nói thế. Nếu bị Ngô Vương nghe thấy, cái mạng già này của Tako..."
Langmuir lắc đầu cười, nâng cánh tay của Tako lên, dẫn lão tư tế bước vào trong trướng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cáo lửa với mình.
Y nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì, chỉ là bệnh cũ thôi, tư tế đừng lo lắng, lần này ta chỉ muốn nhân lúc Ngô Vương không có ở đây, xin thêm một ít thuốc. Còn..."
Y thoáng dừng lại, hạ xuống mi mắt mềm mại: "Còn muốn hỏi, thời gian của ta còn bao lâu."
Langmuir duỗi cẳng tay còn lại ra, để lộ cổ tay ra trước mặt Tako.
Tako hoảng sợ ngước mắt lên, vừa đặt tay lên làn da đó, để cho ma lực dạo một vòng trong cơ thể nhân loại, ông lại bắt đầu run rẩy rồi lắc đầu liên tục.
"Cứ nói thẳng đi." Langmuir nhẹ giọng nói, y giơ ngón trỏ lên trước môi mình: "Đừng sợ, ở đây không có người thứ ba có thể nghe thấy."
Chị Xuân kể tiếp: “Mỗi khi nhớ lại quãng thời gian ấy, tôi vẫn còn rùng mình. Những ngày đầu, tôi không chịu tiếp khách chúng trói tay chân lại, dán băng dính vào miệng rồi đánh. Thế nhưng bị đánh tôi cũng không sợ bằng việc phải tiếp khách. Phần lớn khách làng chơi đều như thú dữ. Sợ nhất là gặp phải khách say rượu hoặc mắc chứng nghiện tình dục. Chỉ sau khi họ ra về, tôi mới chắc rằng mình còn sống”.
Suốt gần 4 tháng đằng đẵng như vậy, chị Xuân không biết bao giờ mới có thể thoát ra khỏi nơi này. Thế nhưng cũng nhờ những lần tiếp khách chị quen với một người đàn ông "có số má" ở đất Hà Đông. Ông ta biết hoàn cảnh của chị nên đã bỏ ra một số tiền lớn để chuộc chị.
“Anh ấy là dân số má và phải mất rất nhiều tiền mới chuộc tôi ra được. Sau khi chuộc tôi, anh ấy còn cho tôi một xấp tiền lớn bảo tôi hãy về quê làm lại cuộc đời”, chị Xuân chia sẻ.
Tuy nhiên, mặc cảm là người đã từng tiếp rất nhiều khách, sợ mọi người biết chuyện sẽ dèm pha nên chị Xuân đã không quay trở về quê hương. Chị tiếp tục ở lại Thủ đô và nảy sinh tình cảm với một người đàn ông khác – người đàn ông nghiện ma túy. Thế rồi, chị cũng nghiện ma túy.
Để có tiền hút chích, chị Xuân phải đi tiếp khách. Trong một đợt truy quét của công an, chị được đưa về đồn. Tại đây họ xét nghiệm thấy chị nghiện ma túy nên đã chuyển về trung tâm phục hồi nhân phẩm để cai nghiện. Từ đây cuộc đời chị như được rẽ sang trang mới.
Chị Xuân kể: “Ra khỏi trại, tôi đã cai nghiện hẳn. Tôi đã được rất nhiều anh chị cùng làm nghề dìu dắt và định hướng. Họ giúp tôi thay đổi cuộc sống và sau đó tôi không đi làm nghề nữa mà vào hoạt động tại nhóm sex work – nhóm chuyên hỗ trợ những chị em làm nghề biết cách bảo vệ bản thân, phòng chống bệnh tật,bị bạo hành và biết cách sử dụng bao cao su… Tại đây tôi mới hiểu giá trị sống của mình và tôi cảm thấy mình trở thành người có ích hơn”.
Ảnh minh họa
Chị Xuân chia sẻ, giờ đây mong ước lớn nhất của chị là nhà nước có thể hỗ trợ những chị em làm nghề có thể mua được bảo hiểm. Bởi theo chị những người từng làm nghề này thường gặp rất nhiều rủi ro, bệnh tật, nguy cơ tử vong cao. Có bảo hiểm họ sẽ yên tâm bớt phần nào đó.
Lúc sắp chia tay tôi, chị Xuân khẽ thở dài, bất cần: “Trải qua gần nửa cuộc đời, đến bây giờ tôi vẫn chưa lấy chồng, sinh con. Nhiều lúc mẹ tôi cứ hỏi: Tại sao con không lấy chồng? Thật sự tôi buồn lắm. Cách đây ít năm tôi biết mình bị viêm gan. Tôi cũng từng nghiện, tôi không có khả năng sinh con nữa thì lấy làm gì rồi khổ”.
Nói thật, nỗi đau còn lại từ cuộc tình trước Hảo vẫn chưa nguôi ngoai được. Gã đàn ông đó lúc yêu cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lôi cô lên giường, cô không đồng ý thì giận dỗi, trách móc cô không yêu hắn. Cuối cùng, vì muốn thể hiện tình yêu của mình như hắn nói, cô đã “cho” hắn. Nhưng nào ngờ sau khi có được cô, tình cảm của hắn cũng nhạt dần, và vào một ngày không lâu sau, hắn thẳng thừng nói ra lời chia tay với lí do không hợp! Cô đau đớn vô cùng, đau hơn nữa là cô đã mất đời con gái vào tay hắn – gã đàn ông nhân danh tình yêu để lợi dụng cô mà thôi!
Lúc ấy, cô đã thề với lòng mình, sau này khi yêu người nào khác, cô sẽ không quan hệ trước hôn nhân, sẽ quyết giữ gìn đến tận đêm tân hôn. Khi Huy nói như thế, cô cũng thú thật với anh mọi chuyện, nhưng đó là vết thương lòng, là bài học của cô, vì thế cô sẽ không đi lại vết xe đổ ấy, không phải bởi vì “không còn gì để mất” mà bữa bãi coi rẻ bản thân. Và Huy đồng ý, cũng không để tâm chuyện cô “còn” hay “mất”. Người đàn ông bao dung, vị tha và tôn trọng cô nhường ấy, đủ thấy anh yêu cô biết bao, nếu cô để lỡ anh thì sẽ hối hận cả đời này mất!
Yêu nhau 8 tháng thì Huy cầu hôn Hảo. Cô hạnh phúc gật đầu đồng ý. Đến tận lúc ấy mà Huy vẫn không mon men đòi hỏi gì, vẫn kiên quyết làm đúng như hứa hẹn của mình khiến Hảo bội phục anh không thôi. Các thủ tục của đám cưới nhanh chóng được hoàn tất. Huy xin lỗi cô vì đợt này công việc rất bận, anh không thể đưa cô đi hưởng tuần trăng mật được, hẹn cô dịp khác sẽ bù đắp. Hảo không để bụng, cô đâu đến mức không hiểu chuyện chứ!
Ngày cưới mệt mỏi cả ngày, Huy lại say nhũn người, vì thế đêm tân hôn 2 người ôm nhau ngủ, không “làm ăn” gì. Hảo cũng không lấy đó làm điều băn khoăn, nghĩ bụng, khi anh tỉnh rượu có khi lại “hành” cô tới nơi tới chốn ấy chứ. Nhưng sáng hôm sau, Huy dậy rất sớm và rời giường trước. Cả ngày hôm ấy vợ chồng son về bên nhà Hảo lại mặt, tối mới về bên nhà Huy. Lúc lên giường ngủ, Huy than mệt, và nhắm mắt ngủ mất, để Hảo thao thức với hàng đống câu hỏi trong đầu và đêm tân hôn thì vẫn bỏ ngỏ.
Những đêm sau, Huy cũng tìm mọi cớ để không phải làm chuyện vợ chồng với vợ. Khi thì anh kêu đau đầu, lúc lại ôm chặt cái máy tính chơi game và giục vợ đi ngủ trước, hôm còn làm việc tới khuya, không đoái hoài gì tới vợ. Cưới nhau 1 tuần, vậy mà 2 người vẫn chưa chính thức là vợ chồng. Điều đó khiến Hảo mất ăn mất ngủ, lo nghĩ đến phát điên. Hay Huy bị ám ảnh tâm lí, trong đầu anh vẫn không thể quên cô đã lên giường với người đàn ông khác, vì thế không thể chung chăn gối với vợ?
Không thể để tình trạng ấy tái diễn, khi mà nghe chừng Huy còn muốn “cấm vận” vợ dài dài, Hảo quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với chồng. “Anh có gì không hài lòng về em thì nói cho em biết, chứ cứ như thế này em không sống nổi mất! Mình là vợ chồng cơ mà anh, sao lại cứ như người chung phòng vậy?”, Hảo rơm rớm nước mắt.
“Không có chuyện gì hết, em đừng nghĩ linh tinh. Dạo này công việc bận rộn, người mệt mỏi, nên anh không có tâm trạng thôi”, Huy an ủi, ôm ấp, dỗ dành cho cô ngủ, nhưng vẫn tuyệt nhiên không động vào cô. Giải thích như anh ngang với không, trong lòng Hảo vẫn rối rắm và mù mịt như cũ. Huy đang độ tuổi sung mãn, không thể vì mệt mỏi mà mất hẳn hứng thú tình dục được. Chắc chắn có lí do nào đó mà anh không muốn nói thật cho cô biết.
Cuối tuần, Huy đưa mẹ chồng đi có việc, Hảo ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Lúc dọn bàn làm việc của Huy, cô thấy có một ngăn kéo khóa chặt. Không tìm được chìa khóa, độ tò mò của cô với thứ được để trong ngăn kéo ấy ngày càng dâng cao. Nghĩ thế nào, Hảo liều lĩnh gọi thở mở khóa tới. Và khi nhìn rõ tập tài liệu được cất trong ấy, Hảo bủn rủn cả người.
Trong tờ bệnh án ấy ghi rõ Huy mắc chứng Erectile dysfunction, là liệt dương, hay theo ngôn ngữ dân gian là bất lực! Và Huy vẫn đang điều trị đều theo lịch hẹn ở bệnh viện, khả năng còn phải một thời gian nữa.Thì ra là vậy! Đó là sự thật khủng khiếp đằng sau việc nguyện giữ cho cô đến đêm tân hôn, việc không đi hưởng tuần trăng mật, việc lấy cớ không gần gũi vợ cả chục ngày nay sau khi cưới, và có khi là còn cả việc anh dễ dàng tha thứ cho cô chuyện thất thân với người khác. Hảo nghĩ đến cô đã từng cảm kích, từng trân trọng những gì Huy dành cho mình trước đây biết bao, giờ đây cô chỉ thấy thật buồn cười. Là nạn nhân của một trò lừa gạt mà cô vẫn tưởng mình hạnh phúc lắm cơ đấy! Thà Huy cứ nói thẳng nói thật với cô thì đã đành 1 nhẽ…
Nước hồ tan từ băng và có nhiệt độ khá lạnh (khoảng 6 độ C), sâu hơn 7 m. Nhiều khu vực nước trong tới mức tầm nhìn xa đạt 80 m. Ảnh: Marc Henauer.
Các thợ lặn như đang bay trên không trung khi khám phá lòng hồ. Ảnh: Geargrounds/Tumblr.
Đảo Panari, Okinawa, Nhật Bản: Panari, hay còn gọi là Aragusuku, nằm ở quần đảo Yaeyama, một trong những khu vực xa xôi hẻo lánh nhất Nhật Bản. Ảnh: Thebeautyoftravel.
Hòn đảo này được biết đến như một trong những điểm lặn biển tuyệt nhất thế giới, với làn nước trong vắt như pha lê, vô số loài san hô và động vật biển độc đáo. Ảnh: Thegoldenscope.
Valle Verzasca, Thụy Sĩ: Nước sông Verzasca chảy qua thung lũng đá dài 30 km ở phía nam Thụy Sĩ, trước khi một con đập tự nhiên ngăn dòng sông tạo thành hồ nước Lago di Vogorno. Ảnh: Feel-planet.
Nước ở đây có màu xanh ngọc và rất trong, thu hút du khách tới bơi lội, lặn bằng bình khí giữa mùa hè nóng nực. Ảnh: Shqipmedia.
Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ: Nằm dọc bờ nam bán đảo cùng tên, Bodrum có lịch sử lâu đời và là địa điểm của một trong 7 kỳ quan của thế giới cổ đại - lăng Halicarnassus. Đây là điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ, với thời tiết dễ chịu và các bãi biển tuyệt đẹp. Ảnh: Robbreport.
Một số khu vực nước trong tới mức các con thuyền như đang lơ lửng giữa không trung, gợi nhắc tới các phương tiện bay trong bộ phim khoa học viễn tưởng Chiến tranh giữa các vì sao. Ảnh: Matadornetwork.
Đảo Linapacan, Palawan, Philippines: Thuộc tỉnh Palawan của Philippines, hòn đảo này nổi tiếng với làn nước trong vắt, những khu rừng nguyên sơ và hệ động vật biển phong phú. Du khách có thể bơi lội, chèo thuyền hoặc lặn ngắm vẻ đẹp tuyệt vời của đáy biển quanh đảo. Ảnh: Matadornetwork.
Maldives: Quốc đảo nổi tiếng này xứng đáng là một trong những điểm đến tuyệt diệu nhất thế giới, với những hòn đảo xinh đẹp, bãi cát trắng muốt và biển xanh biếc. Ảnh: Tripadvisor.
Hệ động vật biển phong phú và làn nước trong vắt khiến nơi đây là điểm lặn lý tưởng cho người yêu biển. Đặc biệt, một số khu vực của Maldives có nước trong tới khó tin. Ảnh: Adrenalinetravel.
Cửu Trại Câu, Tứ Xuyên, Trung Quốc: Đây là một trong những thắng cảnh đẹp nhất Trung Quốc, với hồ nước trong vắt nằm giữa thung lũng hùng vĩ. Đến đây vào mùa thu, du khách sẽ được chiêm ngưỡng cây thay lá rực rỡ sắc màu, soi bóng xuống làn nước xanh như ngọc. Ảnh: Boredbug.
Mo'orea, Polynesia thuộc Pháp: Hòn đảo xinh đẹp này nằm trong quần đảo Society, nổi tiếng với núi lửa và bãi biển nguyên sơ. Ảnh: Boredbug.
Du khách có thể bơi lặn trong làn nước trong vắt ở đây, hay khám phá các khu rừng mưa và leo núi. Ảnh: Boredbug.
Ölüdeniz, Thổ Nhĩ Kỳ: Nằm ở bờ tây nam Thổ Nhĩ Kỳ, Ölüdeniz là điểm đến được nhiều du khách yêu thích, nhất là vào mùa hè. Ảnh: Suncitybeachclub.
Nơi đây có cảnh quan ngoạn mục, núi non hùng vĩ và đặc biệt là nước biển trong xanh tới khó tin, thích hợp cho cách hoạt động như lặn biển, chèo thuyền kayak và dù lượn. Ảnh: Huffington Post.
Hố sụt To Sua, Lotofaga, Samoa: Nằm giữa cây cối xanh tươi, hố sụt To Sua có vẻ đẹp nhiệm màu và là điểm đến hút khách nhất Samoa. Nhiều người khẳng định đây là một trong những điểm bơi lội đẹp nhất thế giới. Ảnh: CNN.
Du khách có thể trèo xuống đây qua một cầu thang và thỏa thích thư giãn trong làn nước xanh biếc. Những người giỏi lặn còn có thể khám phá hang ngầm dẫn ra biển. Ảnh: Studentflights.
评论专区