
Xóm trọ sinh viên - nơi lưu giữ bao kỷ niệm của thế hệ 7X, 8X chúng tôiXóm trọ sinh viên giống như một xã hội thu nhỏ. Dù tuổi tác, hoàn cảnh của chúng tôi khá tương đồng – đều là đám sinh viên tỉnh lẻ lên Thủ đô trọ học, nhưng mỗi đứa một tính cách, sở thích nên hỉ, nộ, ái, ố đủ cả.
Vui nhất là mỗi khi xóm có sinh nhật. Mỗi đứa góp 10 nghìn đồng, gom lại cũng được đôi ba trăm. Hai ba trăm nghìn ngày đó to lắm. Tôi nhớ tiền phòng cả tháng thời ấy chỉ có 400.000 - 500.000 đồng. Hai ba trăm nghìn là mua được hơn chục cân hoa quả, thêm ít đồ ăn vặt, tha hồ liên hoan.
Những ngày lễ to như 8/3 thì mỗi đứa góp 100 nghìn để liên hoan mặn. Toàn một lũ lộc ngộc vừa xa gia đình, sống đời tự lập được 2-3 năm nhưng nấu món nào ra món ấy, không thua gì cỗ bàn ở quê. Phải nói đời sinh viên đã tôi luyện chúng tôi nhiều thứ, một trong những thứ tuyệt vời nhất là kỹ năng nấu ăn.
Xóm trọ nào cũng có một anh biết chơi đàn guitar, cứ mỗi dịp nhà có hội là lại gảy vài bài. Xóm nào cũng có đôi ba đứa hài hước, mở miệng nói câu nào là cả xóm cười như được mùa. Và xóm nào cũng có 1 đứa “đại gia”, không bao giờ hết tiền…
Xóm trọ sinh viên cũng có một “đặc sản” là những cặp đôi. Đời sinh viên của tôi đã trải qua 5-7 xóm trọ, không xóm trọ nào là không có 1-2 cặp yêu nhau. Tình yêu sinh viên thời chúng tôi không bạo dạn như bây giờ, nhưng phòng nào có đôi yêu nhau, thì những đứa chung phòng còn lại cũng phải giả mù giả điếc.
Có nhiều cặp đôi thời sinh viên giờ đã là vợ chồng, hôn nhân hạnh phúc, viên mãn.
Ấy là chuyện vui, chuyện buồn cũng có nhưng ít hơn. Hình như khi người ta trẻ, chẳng có mấy chuyện được coi là buồn. Hết tiền, thất tình, nợ môn chắc là những nỗi buồn lớn nhất của sinh viên.
Xóm trọ sinh viên cũng là nơi chứng kiến chúng tôi trưởng thành qua những vấp ngã, sai lầm, buông thả… Nơi này, chúng tôi bắt đầu học cách tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Không ai giám sát, quát nạt chuyện học hành, chẳng ai cấm đoán chuyện yêu đương, thích ngủ giờ nào, dậy giờ nào… đều tự mình quyết định.
Chẳng thế mà có những đứa khi trở thành sinh viên khác hẳn thời còn học phổ thông, theo cả chiều hướng tích cực lẫn tiêu cực.
Nhưng hầu hết, chơi mãi rồi cũng chán, tự do mãi rồi cũng phải vào khuôn khổ khi chuyện cơm áo lại ập đến. Ai cũng phải ra trường, phải đi làm, phải kiếm tiền, phải tiếp tục vòng quay cuộc đời mình.
Xóm trọ sinh viên – nơi có những người trượt dốc, có những sai lầm tuổi trẻ, những hoàn thiện mình để trưởng thành – sẽ mãi là góc ký ức không bao giờ quên với chúng tôi.