Để bảo vệ chính mình và những người xung quanh,àiviếtnàydànhchochịemchuyêntrùmkínmítrađườlich da bong hom nay chị em hãy mạnh dạn bỏ ngay thời trang bùng nhùng, trùm kín mít khi ra đường.
Giống ngựa được thiên nhiên phú cho cặp mắt hết sức tinh tường và khả năng nhìn cực kỳ bao quát, chúng hầu như không có điểm mù ở bên phải, trái hay phía trước.
Khả năng này cộng với bộ giò khỏe mạnh khiến loại ngựa tồn tại được trước móng vuốt của hổ báo và các loài săn mồi khác.
Ảnh: Lailai Nguyen
Tuy nhiên nó lại là nhược điểm khi đua hay kéo xe vì giống ngựa hay bị phân tâm bởi ngoại cảnh và người ta chỉ muốn nó tập trung vào phía trước, vì vậy, người ta chế ra cái che mắt ngựa, tây kêu bằng blinkers.
Từ khi có nó, giống ngựa kéo xe không còn nhảy cẫng lên khi có ô tô chạy bên cạnh.
Để tham gia giao thông an toàn, chúng ta cần có tầm nhìn càng rộng càng tốt. Khi quan sát tốt, chúng ta tránh được những hiểm họa từ xa.
Tuy nhiên, để bảo vệ làn da vàng châu á mỏng manh, chị em chúng ta trang bị cho mình những chiếc áo chống nắng cực kỳ tối tân.
Cặp kính đen, khẩu trang và mũ trùm đầu của áo chống nắng làm chị em kín mít. Tuy nó giúp chị em chống nắng nhưng nó biến tầm nhìn của chị em thành con ngựa kéo xe. Nghĩa là chỉ nhìn được phía trước và mù tịt ở hai bên.
Điều này cực kỳ nguy hiểm khi tham gia giao thông, bởi không nhìn thấy nên chị em dễ dàng cắt đầu ô tô, hồn nhiên tạt đầu xe máy khác. Thậm chí lừ lừ băng qua đường trong khi các phương tiện khác đang lao vun vút ở cả hai chiều.
Nhiều chiếc áo kèm váy làm chị em hệt như đang quấn chăn đi xe máy. Chân cẳng bị bó chặt và rất khó thao tác. Sự vướng víu làm chị em dễ bị đổ xe khi dừng đèn và chuyển hướng.
Những chiếc áo chống nắng như thế này vô tình khiến chị em gặp nguy hiểm khi tham gia giao thông trên đường.
Trong nhiều trường hợp, mớ bùng nhùng được gọi là bộ quây chống nắng đó móc vào tay phanh xe khác làm cả hai cùng đổ ra đường. Làn da sợ nắng mỏng manh kia có cơ hội được thử độ ma sát với nhựa áp pha trộn đá dăm dày 30cm.
Trong bối cảnh tai nạn giao thông ngày càng gia tăng về số lượng cũng như về độ thảm khốc, chúng ta cần xác định mỗi lần đi ra đường là như đi ra trận, và có thể hi sinh bất cứ lúc nào.
Do vậy, muốn sống sót, chúng ta phải luôn tập chung chú ý quan sát đến mức tối đa, đề phòng từng tình huống bất trắc, vì lý do đó nên tầm nhìn và sự thoải mái khi điều khiển xe luôn là yếu tố quan trọng. Tiếc thay, chiếc áo chống nắng lại tước đi của chị em cả hai khả năng đó.
Các chị em yêu quý!
Đừng biến mình thành con ngựa kéo xe, đừng tự gây tai nạn cho mình cũng như làm liên lụy đến người khác.
Hãy kiên quyết vứt bỏ loại áo chống nắng che kín hai bên mắt và bùng nhùng dưới đầu gối. Hỡi các nhà thiết kế thời trang, các ông thợ may phố huyện, hãy động não và cho ra những sản phẩm không còn những khuyết điểm chết người kia.
Phần lớn ở điểm thi này là các thí sinh ở các huyện miền núi tỉnh Nghệ An
Các thí sinh kết thúc môn thi tiếng Anh vào buổi chiều
Em Lữ An khánh và Trần Đức Quang ở giưa đang kiểm tra lại kết quả môn thi Anh văn ngay tại cồng trường
Khi tiếng trống kết thúc giờ thi môn tiếng Anh, một thí sinh chia sẻ: “Đề thi có 50 câu, cháu làm được hơn một nửa là chắc chắn, còn lại thì phải về nhà kiểm tra. Đề không phải quá khó nhưng cần phải bố trí dàn trải thời gian”.
Còn em Lữ An Khánh vừa bước ra phòng thi cho biết: “Đề tiếng Anh không phải quá khó. Bản thân em tự tin khoảng được 8 điểm”.
Riêng em Trần Đức Quang cũng đến từ huyện Tương Dương cười vui chia sẻ: “Đề tiếng Anh không khó như em nghĩ ban đầu. Môn này không phải sở trường của em nhưng số điểm có thể trên trung bình”.
Còn ở khu vực phía ngoài cổng trường, lực lượng CSGT-TT TP Vinh liên tục ra tín hiệu dừng các phương tiên lưu thông trên QL1A để các thí sinh, phụ huynh Trường THPT Nguyễn Trãi và Trường Dân tộc Nội trú Nghệ An ở đối diện nhau dễ dàng qua lại.
Trung uý Cao Quang Thành chia sẻ: “Ngày hôm nay trước 40 phút đầu dự thi và sau khi kết thúc môn thi, liên tục ra tín hiệu để các phương tiện giao thông dừng lại đoạn qua 2 điểm trường sát nhau, với hơn 1.000 thí sinh ở miền núi xuống dự thi”.
Kết thúc ngày thi đầu tiên vào lớp 10 ở Nghệ An, thời tiết nóng bức duy trì từ 38 - trên 40 độ C. Có 67 thí sinh vắng thi, không có thí sinh vi phạm quy chế thi và không có sự cố bất thường xảy ra.
Đại uý Thái Quốc Tuấn ra tín hiệu các phương tiện dừng lại nhường đường cho người đi bộ
Thời tiết hết sức nắng nóng khi băng qua đường QL1A
Các thí sinh và người thân di chuyển từ Trường THPT Nguyễn Trãi để sang Trường THPT Dân tộc Nội trú nghỉ ngơi vào buổi tối
Các chiến sỹ CSGT căng mình chỉ dẫn giữa nắng nóng
Nhiều phương tiện phải dừng lại nhường đường cho người đi bộ
Tất cả nhằm đảm bảo an toàn cho một mùa thi vào lớp 10 ở Nghệ An thành công tốt đẹp
Sở GD-ĐT Nghệ An: Không có chuyện 'rò rỉ' đề thi vào lớp 10
Chỉ khoảng 30 phút sau khi các thí sinh bước vào bài thi môn Ngữ văn, đã lan truyền thông tin cho rằng có rò rỉ đề thi. Ông Thái Văn Thành, Giám đốc Sở GD-ĐT Nghệ An khẳng định không hề có việc này.
" alt="Đề thi tiếng Anh vào lớp 10 tại Nghệ An 2021" />
Trong gần 1 năm qua, Lily Chen chọn cuộc sống thu mình để chữa lành bản thân và dành thời gian cho gia đình.
Về nghệ thuật, cô tạo dấu ấn với vai Liễu trong bộ phimMẹ rơm, được nhiều đồng nghiệp, khán giả công nhận năng lực. Sau giải thưởng Cánh diều vàng, Lily Chen càng hạnh phúc khi bộ phim tiếp tục được đề cử giải thưởng Mai Vàng 2024.
Lily Chen bộc bạch, dù là diễn viên mới nhưng không vì thế mà nhận kịch bản bất chấp mọi thứ. Bởi ngoài diễn xuất, cô còn tham gia nghệ thuật với vai trò ca sĩ, người dẫn chương trình, từng góp mặt ở nhiều cuộc thi và đạt được thứ hạng cao.
Nữ ca sĩ mong thực hiện các MV âm nhạc tôn vinh cảnh sắc Việt.
Lily Chen quan niệm không cần phủ sóng hình ảnh quá nhiều mà sẽ thiên về hướng xuất hiện chất lượng. Vì thế, cô đang xem xét và nhận những kịch bản phim phù hợp với bản thân.
Lily Chen đang chạy nước rút để hoàn thành ca khúc mới, dự kiến gửi tới khán giả đầu năm 2024.
Lily Chen tên thật là Trần Kim Ngọc, sinh năm 1995 tại Tây Ninh. Cô từng lọt top 15 Hoa hậu Siêu quốc gia Việt Nam 2018. Người đẹp cao 1,71m, vóc dáng sexy. Cô là Á quân Tình Bolero 2019. Lily Chen gây chú ý khi ra mắt các ca khúc: Là vì cô ta, Em chọn độc thân, Như chưa bao giờ yêu. Ngoài ca hát, làm người mẫu, Lily Chen còn được khán giả biết đến ở lĩnh vực phim ảnh. Cô từng đóng phim Thất Sơn tâm linh, Mẹ rơm, Gia đình mình vui bất thình lình ...
Lily Chen ‘Mẹ rơm’: Tôi luôn sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc“Bản thân tôi lúc nào cũng sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc, còn có nên duyên vợ chồng hay không thì nó là câu chuyện khác nữa", Lily Chen chia sẻ." alt="Lily Chen tiết lộ lý do sống 'ẩn' gần 1 năm" />
Cự Hưng Mậu chuyên trị các vai diễn xấu xí, ngoại hình đặc biệt trên màn ảnh.
Với chiều cao chưa được 1,6 m cùng gương mặt "xấu lạ", Cự Hưng Mậu không đạt được yêu cầu về ngoại hình của các đoàn phim. Anh phải nộp đơn xin làm giúp việc cho đoàn phim để mưu sinh, đồng thời học tập diễn xuất.
Đến năm 1999, Cự Hưng Mậu may mắn được tham gia đoàn phim Bao nhiêu tình yêu có thể đến lần nữa, từ đó nam diễn viên được biết đến nhiều hơn, nhận được các vai phụ với nhân vật cần ngoại hình đặc biệt. Năm 2001, Cự Hưng Mậu vào vai Lục đệ Đào Thực Tiên trong nhóm Đào Cốc lục tiên phim Tiếu ngạo giang hồ(do Lý Á Bằng và Hứa Tình đóng chính).
NhờTiếu ngạo giang hồ, Cự Hưng Mậu quen với đạo diễn Quách Tĩnh Vũ. Đạo diễn Quách tán thưởng ý chí, sự quyết tâm với nghề diễn của Cự Hưng Mậu, nên thường xuyên giới thiệu vai diễn cho anh.
Với tinh thần luôn nỗ lực, học hỏi để vươn lên, năm 2009 Cự Hưng Mậu đăng ký học lớp đạo diễn kinh kịch Trung Quốc. Nam diễn viên có những thành công nhất định với vai trò đạo diễn như phimChuyến đò linh hồn. Tác phẩm Chuyến đò linh hồn là bộ phim ăn khách, được sản xuất thêm phần 2 và 3, giúp Cự Hưng Mậu kiếm được hàng trăm triệu NDT.
Năm 2018, phimNương đạodo Cự Hưng Mậu hợp tác với đạo diễn lớn Trịnh Hiểu Long và Quách Tĩnh Vũ, được chiếu trên đài truyền hình quốc gia Trung Quốc CCTV đạt mức rating cao. Ngoài ra, CCTV cũng không ít lần mời Cự Hưng Mậu chỉ đạo các tiểu phẩm, vở kịch ngắn. Năm 2014, Cự Hưng Mậu lọt vào danh sách đề cử giải Đạo diễn xuất sắc của giải Bạch Ngọc Lan với Đả cẩu côn.
Nam diễn viên hạnh phúc bên người vợ đẹp kém 14 tuổi.
Theo Sina, Cự Hưng Mậu hoạt động tích cực trong nghệ thuật. Vài năm gần đây, nam nghệ sĩ thường xuyên làm đạo diễn, giám chế các tác phẩm chiếu mạng, nhờ đó anh sở hữu khối tài sản lên tới hàng trăm triệu NDT.
Nổi danh và có khối tài sản lớn, nhưng đến năm 2022, Cự Hưng Mậu mới kết hôn. Bạn đời của nam diễn viên cũng học nghệ thuật tại Học viện điện ảnh Bắc Kinh. Cô sinh năm 1995, kém chồng 14 tuổi, cao 1,7 m.
Theo Sina, cả hai gặp nhau khi Mạnh Giai Hân (tên thật Mạnh Lâu Kỳ) đến đoàn làm phim của Cự Hưng Mậu ứng tuyển. Nam diễn viên yêu mến cô vì cô không có thái độ kỳ thị mình, cũng không vì Cự Hưng Mậu là đạo diễn mà nịnh nọt anh. Mạnh Giai Hân chia sẻ cô bị hấp dẫn bởi tài năng của ông xã. Hồi tháng 1, vợ chồng Cự Hưng Mậu chia sẻ tin vui sắp lên chức cha mẹ.
Tình cờ, trong vòng một tháng trời, tôi có hai trải nghiệm, hai chuyến thăm viếng tới hai nhà người bạn. Và chính ở đó, tôi đã phần nào rút ra được câu trả lời cho chính mình.
Nhà thứ nhất là nhà một bác gái tên H người Việt.
Hôm đó mẹ con tôi tới chơi, ăn trưa. Bác H là một phụ nữ tốt bụng, xởi lởi và nhiệt tình.
Tới lúc bày đồ ăn ra, bác giật mình lo lắng sợ món ăn bác chuẩn bị không phù hợp với con trai tôi.
Khi ăn, bác ra sức động viên nó, gọi là “nịnh” nó thì đúng hơn, để nó chịu ăn món ăn của bác. Rồi bác lại loay xoay tìm đồ nọ, kiếm đồ kia để kết hợp hòng cho nó ăn trôi chảy.
Thằng bé cứ lặng lẽ. Thật ra với đồ ăn Việt Nam, nó ăn uống cũng dễ hơn, nhưng cũng chỉ có một chút bún cho vào nước chấm, đối với tôi thế là đã quá đủ với cậu con khảnh ăn này.
Nhưng rồi, mừng quá, nó thầm thì lí nhí đề nghị được ăn thêm món thịt nướng. Bác H khoái chí nhất định đút từng miếng cho nó bất chấp can ngăn của tôi rằng để nó tự ăn.
Vừa đút vừa nựng nó, bác bảo: "Con ăn được thế thì quý quá, cứ để bác đút con ăn".
Cũng chỉ được đôi miếng, nhưng thế là nghiễm nhiên, thằng bé sắp qua 5 tuổi lại được đút ăn từng miếng một, như một em bé.
Khoảng hai tuần sau, mẹ con tôi lại có chuyến viếng thăm ăn tối tại nhà một người bạn người Canada, một phụ nữ lớn tuổi tên Sylvie.
Sylvie sống một mình, vì con cái lớn đã tách ra ở riêng hết.
Tiếp chúng tôi, Sylvie đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy đồ ăn cho bữa tối, nên dẫn cậu con trai tôi ra làm quen và chơi với con mèo bự của bà.
Trong khi đó, chúng tôi vẫn trò chuyện về công việc, về đồng nghiệp của cả hai ở trường. Tới lúc ăn, bà đề nghị con trai tôi cùng vào bếp giúp bà dọn đồ ra bàn ăn.
Tôi quan sát các món ăn, nhận ra đó toàn là những món sẽ không thuộc sở thích của cậu nhóc con.
Một chút xa-lát, với mấy cọng cần tây, cà chua, cà rốt, xà lách. Rồi món lườn gà cắt nhỏ xào khô khô với chút gia vị theo công thức đặc trưng của người Québec.
Kèm theo đó là cơm, một thứ cơm nấu bằng thứ gạo sấy phổ biến ở các nước phương Tây, nên thành phẩm thường là sẽ khá lạ lẫm, khó ăn đối với người tuyền ăn cơm gạo dẻo theo truyền thống 4000 năm cha ông để lại.
Chẳng một món ăn nào tôi nghĩ con tôi có thể ăn. Nhưng có lẽ cũng không phải điều gì to tát. Cậu con trai tôi đang rất nhiệt tình bưng đồ cho bà, và dường như nó cũng không có suy nghĩ gì về việc nó liệu có ăn được các món đang được đưa ra bàn kia không.
Trong bữa ăn, hai người lớn chúng tôi vẫn nói chuyện. Nhưng ở đây tôi không phải nhân vật chính duy nhất.
Bà nói chuyện với tôi hai câu, thì quay sang hỏi chuyện con tôi ba câu. Bà hỏi chuyện trường lớp của nó, nó thích chơi môn thể thao nào, nó thích con gì, thích đọc sách về côn trùng không.
Bà lại khoe cà rốt và cà chua trong món ăn là do bà lấy từ vườn nhà bà, còn có cả một cây cà rốt bà trồng trong nước trong lọ thuỷ tinh trên gác bếp, và bà đứng lên lấy cho nó xem.
Con tôi cũng mạnh dạn trò chuyện, trả lời bà, và rồi… trời ơi, nó ăn cà rốt. Chưa bao giờ tôi thuyết phục được nó ăn cà rốt. Nó luôn cự tuyệt, bất chấp tôi giải thích cà rốt tốt cho sức khoẻ như thế nào.
Cứ thế, cứ thế, nó ăn dần các món, dù không nhiều, nhưng món gì nó cũng thử một chút, về cơ bản thế cũng là tạm được, nhưng thật sự là quá sức tưởng tượng của tôi.
Cậu con tôi, luôn luôn cự tuyệt thử các món mới, từ chối cà rốt, cà chua, vậy mà hôm nay nó đã ăn, một cách rất tự nhiên, kể cả những thứ tôi biết chắc chắn nó không thích chút nào như món lườn gà xào khô và món cơm gạo sấy.
Kết thúc bữa tối, Sylvie lại hỏi nó: "Con có muốn giúp bà dọn bát đĩa vào bếp không?".
Tất nhiên là nó đồng ý. Sau đó nó quay ra, uống hết phần nước quả của nó, trước khi được bà dẫn ra chơi công viên gần nhà, nơi mà cả mấy mẹ con và bà đã chơi rất vui vẻ.
Tôi thật sự rất ngạc nhiên và ấn tượng về cái mà tôi gọi là “màn thể hiện xuất sắc” của con tôi trong buổi tối hôm đó ở nhà Sylvie, cả chuyện ăn uống, lẫn thái độ tích cực, cởi mở vui vẻ hoạt bát, khác hẳn bữa trưa ở nhà bác H mới chỉ cách đó 2 tuần.
Và tôi nhận ra, bữa trưa hôm ấy, con tôi lặng lẽ, thu mình, cô đơn, nó gần như một mình, dù thi thoảng có được bác H và mẹ quay ra hỏi han.
Mẹ và bác lâu ngày không gặp nhau, tíu tít trò chuyện, gần như bỏ quên nó.
Vào bữa ăn, nó cứ thế ngồi chờ được cho ăn. Kể cả lúc muốn ăn món này món khác, nó cũng chỉ dám lí nhí, thì thầm. Thật ra nó đã luôn cô đơn ở đó. Và cái cách mọi người lo lắng chăm bẵm cho nó, đút cho nó ăn, càng khiến nó trở nên tự ti, như một em bé chưa từng biết gì.
Tóm lại, nó không phải là một vị khách bình đẳng, ít nhất là so với mẹ, nó không được đối xử trọng thị ngang bằng mẹ.
Và tất nhiên, ở Việt Nam, không khó để nhìn thấy những người lớn cư xử tương tự với trẻ, do vậy không phải lỗi tại bác H, mà là tại tập quán của người Việt ta nói chung.
Trong khi đó, ở nhà Sylvie, ngay từ đầu, một cách rất tự nhiên như là vốn dĩ nó phải thế, bà đã luôn luôn coi nó là một vị khách quý, một người bạn bình đẳng.
Bà trò chuyện với nó không hề chểnh mảng. Bà hỏi nó, gợi chuyện để nó tự kể, sau đó bà hỏi lại, tỏ ra cực kỳ quan tâm và chăm chú. Bà cũng vui vẻ tạo điều kiện để nó được đóng góp công sức vào hoạt động chung.
Cứ thế, tự nó thấy nó có vai trò, có trách nhiệm, và nó thể hiện tự nhiên như những gì tôi đã thấy.
Cuối cùng, điều tôi nhận ra, đó là, muốn trẻ như thế nào, thì hãy coi nó là như thế để ứng xử.
Coi nó ngang hàng, bình đẳng, cư xử với nó như với người lớn, tự nhiên nó cũng sẽ cư xử ra dáng một người lớn.
Muốn trẻ tự giác, độc lập, nhưng vẫn ép nó ăn thứ này thứ kia, và vẫn đút cho nó, vẫn làm tất cả mọi việc cho nó (cho nhanh?!) thì bao giờ nó có thể tự giác, độc lập?
Muốn trẻ chững chạc, đàng hoàng như người lớn, nhưng lại không tôn trọng nó, không dành cho nó sự bình đẳng cơ bản nhất, thì bao giờ nó có thể lớn?
Lê Hân (Canada)
Khi nào nên dạy trẻ kỹ năng sống tự lập?
Bài viết này dành cho các cha mẹ muốn tham khảo nuôi dạy con kỹ năng sống theo quan điểm của người Nhật và của phương pháp Montessori.
" alt="Câu chuyện từ bàn ăn của hai người bà Việt Nam và Canada" />