Sau Tết,ệnĐầmLầyMùaXuâgiá vàng bán ra hôm nay thời tiết ấm dần lên.
Qua Rằm tháng Giêng, kỳ nghỉ đông của Thang Yểu sắp kết thúc. Dù cảm thấy hơi bất đắc dĩ phải rời đi, cô vẫn thu dọn hành lý, lên tàu quay lại trường.
Cô đến thành phố vào lúc ba giờ chiều hôm sau.
Nhìn qua cửa sổ tàu, từng dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau trong màn sương mờ mịt dần dần lùi xa. Tàu chầm chậm tiến vào sân ga.
Loa phát thông báo --
"Thưa quý khách, tàu chuẩn bị đến trạm cuối, ga Đế Đô. Quý khách vui lòng lấy hành lý cá nhân và chuẩn bị xuống tàu..."
Thang Yểu đã lấy hành lý rồi. Cô rút dây sạc khỏi thiết bị sạc dự phòng rồi gọi mẹ, thông báo cô đến nơi an toàn.
Mẹ Thang Yểu là kiểu phụ huynh lúc nào cũng lo được lo mất. Trước khi cô đi, bà gọi điện thoại nhắc đi nhắc lại: "Ăn ba bữa, ăn đúng giờ", "Tắm nước ấm", "Hòa đồng với bạn bè", "Chăm chỉ đọc sách"...
Thang Yểu biết mẹ lo lắng cho mình.
Dù đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, cô vẫn áp điện thoại sát hết cỡ vào tai vì xung quanh ầm ĩ quá, nghe cẩn thận từng lời mẹ nói.
Khoang mũi cô dâng lên cảm xúc nghẹn ngào.
Trước khi cúp máy, mẹ Thang Yểu còn dặn cô nhớ phải dành thời gian thăm dì nhỏ trước ngày nhập học.
"Hôm nay con đến đấy, con hẹn dì nhỏ trước rồi. Chút nữa xuống tàu, con sẽ đến nhà dì nhỏ, tối nay cũng sẽ đi ăn tối với dì."
"Vậy thì tốt rồi..."
Họ trầm mặc vài giây.
Thật ra Thang Yểu biết mẹ ngại nói ra, vậy nên cô an ủi mẹ: "Mẹ, con sẽ nói chuyện rõ ràng với dì nhỏ. Bao lâu rồi họ chưa gặp dì? Họ thì biết gì chứ? Toàn đoán mò vô cớ. Mẹ đừng lo lắng quá."
"Ừ..."
Mẹ Thang Yểu nhẹ nhõm nói: "Con rời ga phải cẩn thận, giữ điện thoại bên người. nơi đông người có thể xảy ra trộm cắp đấy."
Dì nhỏ của Thang Yểu sống trong thành phố này nhiều năm rồi, quen một người bạn trai, gia cảnh cũng tốt.
Lần đầu cô nghe nói về chuyện yêu đương của dì nhỏ là vào năm lớp mười.
Cô đeo cặp về nhà. Vào cửa, cô nghe mẹ nói chuyện với dì bằng điện thoại bàn.
"... Có dịp thì dẫn cậu ấy về đây, để chị còn gặp rồi xem thế nào."
Thang Yểu vểnh tai lên nghe, háo hức tới nỗi không kịp mang dép.
Cô chạy vào nhà, bấm nút mở loa trên điện thoại: "Dì nhỏ ơi, dì có bạn trai à?"
"Ừ, ở một mình chán quá. Con học cho giỏi rồi đến đây bầu bạn với dì."
"Vậy khi nào đến đó, con nhất định đòi "dượng nhỏ" dẫn đi ăn mới được!"
Thang Yểu nói xong câu này thì bị mẹ đánh vào đầu. Mẹ cầm cuốn tạp chí trong tay, dặn cô không được nói linh tinh.
Mẹ còn nói, "Dì con và người kia cũng mới tiếp xúc thôi, không được gọi là "dượng nhỏ" đâu."
Dì nhỏ cười to, hứa sẽ ghé qua: "Vậy Yểu Yểu phải chăm chỉ lên nhé. Đến lúc đó, anh ấy sẽ dẫn con đi ăn vịt quay và chè lê."
Khi đó, cả Thang Yểu và mẹ cô đều nghĩ trong nhà sắp có thêm thành viên mới.
Còn nghĩ họ sẽ được gặp bạn trai của dì nhỏ sớm thôi.
Chớp mắt một cái, ba bốn năm trôi qua, vậy mà bạn trai của dì nhỏ vẫn chưa xuất hiện.
Cũng không thấy ai nói về chuyện kết hôn.
Quê cô là thành phố tuyến năm ở phía Bắc, không phát triển lắm.
Họ hàng cô suy nghĩ lạc hậu, cho rằng dì nhỏ hơn ba mươi mà vẫn chưa kết hôn là không đúng.
Hơn nữa, bạn trai của dì nhỏ chưa bao giờ xuất hiện và cũng hết sức bí ẩn, vậy nên dì dần dà cũng nói lảng sang chuyện khác, họ hàng sinh nghi.
Tết năm nay, dì nhỏ nói mình bận làm việc, lại còn phải dành thời gian dọn nhà, vậy nên không thể về quê.
Khi Thang Yểu về nhà nghỉ đông, họ hàng dò hỏi, "Dì con ở Bắc Kinh thế nào?", "Tình cảm với bạn trai ra sao?", "Đã gặp bạn trai của dì chưa, cậu ấy thế nào?"
Họ hàng còn kéo mẹ Thang Yểu đến hỏi:
"Mấy năm rồi, sao không nghe tin gì về bạn trai của Giai Anh thế?
"Trước đó còn nói là đang sống chung, nhà trai không định hỏi cưới à?"
Cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường vụ ô tô tông người rồi bốc cháy.
Lúc này, phía sau ôtô bắt đầu bốc khói, mọi người cố hô hoán và bảo nam thanh niên ra ngoài nhưng anh ta vẫn cố thủ trong xe. Khoảng vài phút sau, khói càng bốc lên mù mịt, nhiều người xách bình chữa cháy mini dập lửa nhưng bất thành. Lúc này Lộc mới chịu bấm kính, thấy khói mù mịt anh ta mới nhanh chóng mở cửa thoát thân. Sau đó, Lộc bình thản leo xuống ngồi trên dải phân cách gọi điện thoại.
Nội thất bên trong ô tô bị cháy trơ khung.
Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm ôtô. Lực lượng PCCC cử hai xe cứu hỏa đến dập tắt lửa nhưng ôtô đã bị cháy trơ khung.
Ngọn lửa phát ra từ phía sau ô tô nhưng tài xế vẫn cố thủ bên trong đến khi lửa bùng cháy dữ dội mới chịu ra ngoài.
Công an TP. HCM đến khám nghiệm hiện trường đồng thời đưa Lộc về trụ sở công an phường 5, (quận 6) lấy lời khai để điều tra nguyên nhân vụ việc.
Người tham gia giao thông phải biết điều này để tránh mất tiền oan
Theo đó, nghị định bắt buộc người điều khiển xe ô tô và các loại xe tương tự xe ô tô; mô tô, xe gắn máy (kể cả xe máy điện), các loại xe tương tự xe mô tô và các loại xe tương tự xe gắn máy; máy kéo, xe máy chuyên dùng “Sử dụng đủ đèn chiếu sáng trong thời gian từ 19 giờ ngày hôm trước đến 05 giờ ngày hôm sau, khi sương mù, thời tiết xấu hạn chế tầm nhìn”.
Nếu người điều khiển vi phạm quy định nêu trên sẽ bị xử phạt theo mức sau đây: Đối với người điều khiển xe ô tô và các loại xe tương tự xe ô tô: 600.000 - 800.000 đồng.
Đối với người điều khiển xe mô tô, xe gắn máy (kể cả xe máy điện), các loại xe tương tự xe mô tô và các loại xe tương tự xe gắn máy: 80.000 - 100.000 đồng. Đối với người điều khiển máy kéo, xe máy chuyên dùng: 200.000 - 400.000 đồng.
Ngoài ra, các lỗi như người điều khiển ôtô và các loại xe tương tự không chấp hành hiệu lệnh của đèn tín hiệu giao thông (vượt đèn vàng và đèn đỏ) bị phạt 1.200.000 - 2.000.000 đồng. Với người điều khiển môtô, xe gắn máy (kể cả xe máy điện), các loại xe tương tự vượt đèn vàng bị phạt tiền 300.000 - 400.000 đồng.
Như vậy, mức phạt mới theo Nghị định 46 cao gần gấp đôi mức cũ (hiện hành theo Nghị định 171 năm 2013).
Rắc rối đến với Ng. bắt nguồn từ việc chị bước vào tuổi dậy thì khá sớm. Mới họclớp 7 mà cơ thể Ng. đã phổng phao như thiếu nữ mười tám, đôi mươi vậy, nhất làcặp mắt tròn to lúng liếng của Ng. dễ làm hút hồn những chàng trai trẻ. Dù lớntrước tuổi như vậy nhưng Ng. còn rất ngu ngơ về vấn đề tâm sinh lý. Trong khiđó, bố mẹ Ng. vì mải làm ăn nên chẳng gần gũi để tâm sự, giãi bày những thay đổituổi dậy thì cho con gái. Không được ai chỉ bảo, Ng. mới mày mò lên mạng để tìmhiểu. Song trên internet lại có nhiều trang tư vấn sinh lý con gái khá nhảm nhí,xuất hiện những ngôn từ khá “nhạy cảm” gợi dục.
Rồi không biết bắt đầu từ đâu, Ng. mê mẩn với những website chuyên chiếu “phimngười lớn”. Những cảnh hôn hít, ôm ấp, mây mưa trên mạng cứ thế lởn vởn, ám ảnhtrong đầu Ng. khiến cô bé thấy “bứt rứt” vô cùng. Thế là Ng. bắt đầu khám phá sựkhoái cảm của xác thịt bằng cách thủ dâm. Mỗi ngày, đôi ba lần… tự sướng nhưngNg. vẫn thấy chưa đã. Hễ cứ rảnh việc là Ng. lại chui vào nhà tắm… Cứ thế Ng. đã“nghiện” thủ dâm từ đó…
Bước sang tuổi 17, Ng. giống như người lớn thực thụ, và chị đã giải tỏa được cơnthèm “yêu” khi lần đầu tiên quan hệ với bạn trai. Đó là một khoảnh khắc rạo rực,đê mê khiến Ng. ngỡ như mình được… lên tiên. Những tưởng tìm được “đối tác”, Ng.sẽ lấy lại cân bằng và “cai” luôn cái… nhà tắm. Song, chỉ sau cái ngày chungđụng với người yêu, những cảnh “nóng” lại ám ảnh Ng., và cảm giác thèm muốn lạidâng trào, thế là Ng. đành vào nhà tắm “tự xử” một mình.
Ng. tâm sự với bác sỹ Mai: “Lúc mới yêu nhau, em với bạn trai hầu như ngày nàocũng làm chuyện đó. Có ngày còn làm mấy bận, những lúc như vậy, em cảm giác nhưđược bay bổng lên mây bởi những cảm xúc dâng trào. Quả thực tình dục khi đó vớiem giống như thức ăn, nước uống vậy, nếu không được đáp ứng là chân tay bủn rủn,khó chịu lắm. Em chỉ lấy lại thăng bằng khi nằm trong vòng tay anh ấy, được yêuchiều, mơn trớn…”.
Vì “nhu cầu” lớn như vậy nên bạn trai Ng. dù rất cố gắng cũng không thể “phụcvụ” liên tục cho người yêu được. Nhiều lúc anh cũng cảm thấy sợ vì độ "máu" củaNg. Cho nên yêu nhau chỉ được mấy tháng, hai người đã đường ai nấy đi. Chia taymối tình đầu chỉ vì không tìm được tiếng nói chung trong chuyện giường chiếu,Ng. trở nên “thoáng” hơn trong các mối quan hệ với bạn khác giới. Chỉ có điều,Ng. đến với đàn ông phần lớn là chỉ để thỏa mãn nhu cầu thể xác, hữu hạn lắm mớicó tình cảm với một ai. Sống dễ dãi cốt chỉ để hết mình với đàn ông như vậy cũngkhiến Ng. rất khổ tâm.
Nhiều khi, sau những cuộc du hí, trở về nhà bên cạnh người thân của mình, mộtcảm giác ê chề, tủi nhục giằng xé tâm can Ng. Chị chỉ biết thầm trách ông trờisao nở sinh ra một người bị lệch lạc về sinh lý như mình, hay tự trách bản thânđã không thắng nổi những đòi hỏi tầm thường để trở thành một kẻ hoang dâm vô độ…
Đánh mất hạnh phúc
Dù mang tiếng lẳng lơ nhưng phải nói rằng vẻ đẹp về hình thể của Ng. vẫn là niềmmơ ước của nhiều chàng trai, trong đó có Th. - một kỹ sư hóa học. Th. đến vớiNg. bằng một tình cảm nồng nàn và đặc biệt là trong những lần gần gũi, anh đãlàm cho bạn gái thực sự thăng hoa đến tột đỉnh. Có lẽ vì “bệnh nghề nghiệp” màTh. đã rất khéo léo tạo những chất “xúc tác” khiến cho sự “kết hợp” giữa anh vớiNg. tạo ra một “phản ứng” tuyệt vời và hoàn hảo đến không ngờ. Chính vì thế màNg. đã quyết định chọn Th. làm “đối tác” lâu dài khi cùng anh tổ chức đám cướitrong sự tiếc rẻ của không ít người đàn ông đã từng được Ng. quan tâm…
ảnh minh họa
Sở hữu một thân thể cao lớn và rất giỏi chuyện gối chăn nên Th. luôn làm cho Ng.được mãn nguyện. Nhất là chỉ vài tháng sau ngày hợp hôn, một sinh linh nhỏ béđang lớn dần trong cơ thể Ng. càng khiến đôi vợ chồng trẻ cảm thấy hạnh phúcdâng tràn. Ngặt một nỗi là trong khi Th. muốn giữ gìn không quan hệ để khỏi ảnhhưởng đến bào thai thì “nhu cầu” của Ng. lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. “Đòi” chồngkhông được, Ng. đành tự tìm khoái cảm bằng việc thủ dâm... cho đến khi em bé rađời.
Thời gian thoi đưa, mới đó mà Ng. với Th. đã cùng nhau trải qua hơn 10 năm đờisống vợ chồng. Dù kinh tế không mấy khá giả song hai đứa con ngoan chính là niềmtự hào và là sợi dây gắn kết hạnh phúc gia đình. Riêng Ng. thì vẫn rất sung sứctrong chuyện ấy, còn Th. cũng dùng hết nội lực để làm vợ hài lòng. Tuy nhiên,vài năm trở lại đây, do áp lực công việc cũng như tuổi tác nên Th. có dấu hiệusao nhãng chuyện chăn gối, số lần gần gũi với vợ ngày một ít đi. Điều trớ trêulà khi chồng “xuống dốc” thì nhu cầu được “yêu” của Ng. ngày càng lớn và mãnhliệt hơn.
Ng. bảo với bác sỹ Mai rằng: “Nói ra thật xấu hổ nhưng hầu như ngày nào em cũngmong muốn được làm chuyện đó. Hễ cứ thấy người đàn ông nào vạm vỡ một tý làtrong em lại bừng bừng cảm giác gối chăn. Trong khi đó, Th. vì quá ớn sự đòi hỏicủa em đã lẩn tránh bằng việc dọn ra phòng đọc sách để ngủ với lý do yên tỉnh đểlàm việc. Trước thái độ của chồng như vậy, em ức lắm, em muốn trả thù sự lạnhnhạt của Th. Khi đó, em đã nghĩ tới những người đàn ông đã từng qua lại vớimình, em biết chỉ cần một cú điện thoại thôi sẽ có không ít chàng sẵn sàng quađêm với em, làm cho em được sung sướng. Và rồi không chiến thắng được nhục dụctầm thường, em đã bấm điện thoại…
Thế là em đã ngoại tình. Bác sỹ Mai ạ, lén lút đi với người khác mang lại cho emsự thỏa mãn về sex nhưng lại khiến tâm can em hết sức đau khổ. Nỗi sợ hãi mọichuyện bại lộ làm em như muốn ngạt thở. Em thấy mình là người đàn bà dâm đãng,bẩn thỉu, nhiều lúc em muốn kết thúc bằng cái chết để thoát khỏi sự dày vò này.Thế nhưng, em không đủ can đảm, và em lại tiếp tục bị cuốn theo thứ bùa mê khônglối thoát kia. Em thấy thất vọng với chính bản thân, em muốn thú nhận tất cả lỗilầm của mình với chồng và mong nhận ở anh ấy sự bao dung, tha thứ. Nhưng mọi thứđã muộn, từ lâu Th. đã bí mật theo dõi và biết rằng vợ mình đã quá hư hỏng. Anhđã đề nghị ly hôn để giải thoát cho hai người…”.
Trước sự dứt khoát của chồng, Ng. gần như mất phương hướng, chị đã đánh mất giađình bởi nhu cầu nhục dục thấp hèn của mình. “Ngày mai đây, khi hai con lớn lên,có đủ nhận thức, liệu chúng có thể chấp nhận một người mẹ hư hỏng như mìnhkhông, hay chúng oán trách mình lắm” - Ng. sụt sùi nước mắt ngắn dài với bác sỹMai. Thực sự chị cũng nhận được những sẻ chia và cả những biện pháp để làm saogiảm bớt nhu cầu tình dục để không còn đi bậy bạ nữa, nhưng Ng. đã không làmđược. Trong thời gian chờ ngày đến tòa để xử ly hôn, Ng. vẫn đê mê với thú vuixác thịt với người tình của mình…
评论专区