您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Bạn muốn hẹn hò tập 301: Không nhớ nổi tên nhau, cặp đôi vẫn bấm nút hẹn hò
NEWS2025-03-29 06:19:20【Ngoại Hạng Anh】9人已围观
简介- Ở màn gặp mặt,ạnmuốnhẹnhòtậpKhôngnhớnổitênnhaucặpđôivẫnbấmnúthẹnhòbáo thể thao 24h MC Quyền Linh đbáo thể thao 24hbáo thể thao 24h、、
- Ở màn gặp mặt,ạnmuốnhẹnhòtậpKhôngnhớnổitênnhaucặpđôivẫnbấmnúthẹnhòbáo thể thao 24h MC Quyền Linh được phen choáng váng khi cặp đôi cho biết không nhớ nổi tên nhau dù cả hai đã giới thiệu ở đầu chương trình.
很赞哦!(1)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Deportivo Cali vs America de Cali, 06h10 ngày 25/3: Cửa trên gặp khó
- Xử phạt một tạp chí và tổng biên tập 54 triệu đồng
- Người cao tuổi nhập viện tăng đột biến do thời tiết lạnh sâu
- Hoa hậu Thu Thủy đột ngột qua đời
- Nhận định, soi kèo Abia Warriors vs Lobi Stars, 22h00 ngày 26/3: Chênh lệch quá lớn
- Ngủ với vợ tốn nhiều tiền quá!
- Gặp các nhân chứng vụ việc '2 HS bị biến thành thiểu năng'
- 'Mảnh Lego' của Viettel trên thị trường trí tuệ nhân tạo
- Nhận định, soi kèo Osaka FC vs Jubilo Iwata, 17h00 ngày 26/3: Khó cho cửa trên
- Hơn 4.000 sĩ tử thi vào lớp 10 THPT Nguyễn Tất Thành 2023
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo La Chorrera vs Plaza Amador, 08h30 ngày 25/3: Ca khúc khải hoàn
Đoạn video được ghi hình hôm 4/6 tại Michigan cho thấy khoảnh khắc Mark Rosenthal giải thích rằng không có em bé nào trong thùng mà chỉ là chú chim tinh quái Nico.
“Đó là những gì tôi trải qua mỗi ngày. Mọi người đều nghĩ rằng có một đứa trẻ đang khóc ở đó, song tôi sẽ cho mọi người thấy, đó thực sự là Nico. Nico, mày giống như một đứa trẻ vậy”, Mark nói trong video.
Theo MSN, Mark đang điều hành Animal Magic, một trong những trung tâm cứu hộ động vật lớn nhất ở Mỹ.
Hoài Linh
">Video con vẹt giả tiếng khóc trẻ em như thật
Thay vì được tôn trọng như một thành viên trong gia đình, trẻ em Việt luôn bị người lớn đem ra làm đối tượng trêu đùa, chọc ghẹo
1. Người Việt rất kỳ cục, mỗi lần gặp bé trai thế nào cũng vạch quần ra xem “chim” và rôm rả bình luận, cười đùa. Có người còn búng búng mấy cái rồi phán: Hàng ngon đấy!
Đây chẳng phải trò chọc ghẹo trẻ con xấu nhất thế giới cần phải loại bỏ sao. Ở những nước văn minh, hành động này đã được xem “quấy rối tình dục” trẻ vị thành niên.
2.Trong khi đó, nếu gặp bé gái, chẳng cần quan tâm bé còn nhỏ hay đã “bắt đầu lớn”, cứ tha hồ bẹo má, vuốt mặt thậm chí còn ôm hôn, âu yếm, vuốt ve khắp cơ thể.
Có người rất ngạc nhiên khi vừa ôm bé gái 7 tuổi – con của cô bạn – thì bị bé xô ra và nghiêm mặt: Chú phải xin phép con chứ!
Có vẻ cô bé đã được dạy rất kỹ về việc đề phòng, tránh bị xâm hại trong khi người lớn thì chưa bao giờ được dạy bài học tôn trọng cơ thể người khác.
3. Khi gặp một đứa trẻ có nhiều nét giống mẹ hoặc không có nét giống bố, bất kỳ người lớn nào cũng có thể buông một câu:A, hay con là con của bác hàng xóm!
Trẻ con không hiểu hết ý nghĩa của câu nói đùa. Và trong lòng con trẻ sẽ luôn gợi lên một điều gì đó “không bình thường” giữa con và bố. Biết đâu điều này làm cho tình cảm bố con không trọn vẹn.
4. Cũng là chuyện cư xử với các bé gái. Người lớn mỗi lần gặp các bé gái thường khen bé xinh rồi nói những câu nửa đùa nửa thật như:
– Đẹp thế này lớn lên khối chàng chết!
– Con gái chỉ cần đẹp không cần học nhiều, cứ lựa thằng nào giàu lấy cho sướng tấm thân.
– Ráng làm đẹp mai mốt đi thi hoa hậu nghen con!
Sao có thể vừa đùa vừa dạy cho trẻ con những điều “lệch lạc” như thế.
5. Khi gia đình có thêm thành viên nhí, lập tức bé lớn sẽ được nghe người lớn nói đùa: Mẹ có em bé rồi, không còn thương con nữa đâu. Đứa trẻ khi nghe câu nói này hoặc sẽ tự ti mặc cảm, hoặc căm thù em bé và cha mẹ chúng.
Đã từng xảy ra trường hợp đau lòng: một đứa trẻ 6 tuổi ôm em bé 2 tháng tuổi quăng ra cửa sổ tầng 5 vì nghĩ không còn em bé thì cha mẹ sẽ lại thương yêu mình.
6. Rộng hơn phạm vi gia đình nhỏ là đại gia đình với ông bà nội ngoại cô di chú bác. Khi một đứa cháu nội ra đời thì những đứa cháu lớn hơn sẽ bị người lớn ghẹo sẽ bị ông bà ngoại cho ra rìa.
Hậu quả là đứa cháu nội bị cả bầy anh chị em họ “cô lập” vì ghen ghét. Cũng có khi đứa cháu nội lớn lên sẽ hống hách, hung hăng vì nghĩ mình có giá hơn anh chị họ.
7. Tương tự tình huống trên là khi gia đình có được một bé trai. Lập tức bé trai được “tung hô, nựng nịu” là con nối dõi, cháu đích tôn, vốn lận lưng… mặc cho chị/em gái của thằng bé muốn nghĩ gì nghĩ. Trong mọi trường hợp, sự ưu tiên luôn dành cho con trai. Bé trai không kiêu căng, bé gái không mặc cảm mới là chuyện lạ.
Tư tưởng “trọng nam khinh nữ” in sâu vào tâm lý người Việt đến nỗi họ không những không có ý định loại bỏ mà còn muốn truyền từ đời mình sang đời con cháu. Dù con số thống kê tỷ lệ trai thừa gái thiếu hiện nay đã cảnh báo trong tương lai, đàn ông Việt sẽ khó lấy vợ.
8. Mỗi khi muốn doạ dẫm hay dụ dỗ trẻ con điều gì, người lớn thường tạo ra những nhân vật đáng sợ như ông Kẹ, ông Ba Bị. Đáng sợ nhất là… công an.
Con không ăn, không học, không ngủ, không nghe lời… đều có thể bị kêu công an tới bắt.
Khi trẻ con hết còn trẻ con, có lẽ chúng sẽ hiểu những nhân vật đáng sợ chỉ trong tưởng tượng và công an không phải để hù doạ trẻ con.
Nhưng tại sao phải làm cho trẻ con sợ hãi, lại là sợ hãi những thứ không có thật và vô lý. Đó là một trạng thái không hề tốt cho sự phát triển tâm lý.
9. Những lúc ba mẹ Việt giận nhau, đứa con luôn đóng vai “chim xanh” để truyền thông tin từ người này đến người kia. Cái khó của đứa con là phải thể hiện là một thái độ khách quan, công bằng. Vì nếu con nói những lời tốt đẹp cho phe nào thì cũng bị người còn lại không vừa lòng.
Làm sao con có thể phán xét được ai đúng ai sai để bênh người này bỏ người kia. Yêu thương, vui vẻ với cả hai là cách tuyệt vời nhất mà con có thể làm, vậy mà cũng bị giận dỗi: Con theo phe đó thì đừng qua đây nữa!
10. Chẳng hiểu sao người lớn nào cũng thích nói đùa với con mình rằng: “Con không phải là con của ba mẹ, ba mẹ nhặt con ở ngoài đường về nuôi”.Kèm theo là một câu chuyện bịa như thật về địa điểm nhặt con, hình dạng con lúc đó ra sao, con được bỏ vào giỏ như thế nào…
Chỉ có một điều người lớn không thèm tưởng tượng đến là biết đâu sẽ có một ngày, đứa trẻ bỏ nhà đi tìm cha mẹ ruột của mình. Hoặc đứa trẻ sẽ luôn sống sợ hãi sẽ có lúc mình lại bị đem ra bỏ ngoài đường.
Sẽ có người cho rằng, con của họ đều trải qua tất cả những tình huống chọc ghẹo kỳ cục trên nhưng đều lớn lên bình thường, tốt đẹp. Có thể họ may mắn. Nhưng mỗi đứa trẻ đều khác nhau, có bé không bị tác động, có bé bị tác động ít, có bé bị nhiều. Tránh cho các bé nguy cơ tổn thương tâm lý không bao giờ thừa cả.
(Theo Kenhso5)
">10 kiểu chọc ghẹo trẻ con “xấu xa” người Việt nên bỏ ngay
Jason Zhang, 22 tuổiKhi chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê trong một khu thương mại của Bắc Kinh, rõ ràng là Jason Zhang rất khác những người trẻ khác ở Trung Quốc. Cậu ấy có việc làm ở một công ty truyền thông chuyên sản xuất các chương trình truyền hình thực tế, nhưng Jason có vẻ như không bận rộn lắm. Cậu từng học ở Mỹ - một học viện chuyên về golf ở Florida, nhưng cậu bỏ sau 2 năm theo học. Bố cậu là giám đốc một công ty nhân sự lớn, còn mẹ cậu là một quan chức Chính phủ. Cậu đeo chiếc đồng hồ IWC 5.500 đô la, bởi vì theo cậu nói, cậu đã đánh mất một chiếc đắt tiền trước đó. Tôi hỏi cậu chiếc đó bao nhiêu tiền. “Tôi không biết” – cậu nói. “Nhiều hơn tôi có thể tiêu”. Tôi nhận ra mình đang nói chuyện với một trong số những người thuộc thế hệ “fuerdai” hay còn gọi là “những người giàu thế hệ thứ 2” – những người thường thoái thác trả lời những câu hỏi họ không muốn trả lời theo cách đó.
Báo chí Trung Quốc miêu tả “fuerdai” giống như Paris Hilton của Mỹ cách đây một thập kỷ, chỉ có điều kém thẩm mỹ hơn. Cứ vài tháng lại có một vụ “scandal” về “fuerdai”: bức ảnh chụp một cô gái đốt một đống tiền 100 nhân dân tệ, các thành viên của câu lạc bộ xe hơi thể thao chụp cạnh những chiếc Lamborghini hay ai đó kéo cò súng trong một cuộc đua xe đường phố… Năm 2013, bữa tiệc “sex” của những người trẻ giàu có diễn ra ở một khu nghỉ dưỡng khiến báo chí trong nước xôn xao…
Con trai của người đàn ông giàu nhất gây xôn xao dư luận Trung Quốc khi đăng bức ảnh chú chó cưng đeo 2 chiếc đồng hồ vàng Mới đây, con trai của ông trùm bất động sản Wang Jianlin – người đàn ông giàu nhất Trung Quốc – đã khiến dư luận ồn ào khi đăng bức ảnh chụp chú chó cưng đeo 2 chiếc đồng hồ vàng của Apple, mỗi chân một chiếc. Một vụ tai nạn trên chiếc Ferrari vào năm 2012 liên quan tới 2 cô gái trẻ và một thanh niên là con trai của một quan chức cấp cao. Cả ba ít nhất là đang bán khỏa thân khi bị tống ra khỏi xe. Bố của thanh niên này – một phụ tá cấp cao của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào lúc đó – sau đó đã bị bắt và buộc tội tham nhũng.
Fuerdai không chỉ là một sự xấu hổ. Đảng Cộng Sản Trung Quốc còn coi họ là mối đe dọa nền kinh tế, thậm chí là chính trị. Chính Chủ tịch Tập Cận Bình đã lên tiếng khuyên nhủ thế hệ này “nên suy nghĩ về nguồn gốc tài sản của họ và cách cư xử sau khi trở thành người giàu có”. Một bài báo từng viết: “Họ chỉ biết cách khoe khoang tài sản nhưng không biết cách tạo ra tài sản”. Hồi tháng 6, theo tờ Thanh Niên Bắc Kinh, 70 người thừa kế các công ty lớn của Trung Quốc đã tham gia những bài giảng về lòng hiếu thảo và vai trò của các giá trị truyền thống trong kinh doanh.
Mặc dù chiến dịch chống tham nhũng của ông Tập đã kiềm chế một số hành động khoe mẽ kệch cỡm nhất, nhưng khoảng cách giàu nghèo vẫn không khó để nhận ra trên những con phố của Bắc Kinh với sự xuất hiện của cả những chiếc xe bán rong hoa quả và những chiếc Audis láng cóng.
Chứng minh giá trị bản thân
Sau vài tuần sục sạo, tôi đã thuyết phục được một nhóm “fuerdai” mời tôi tới dự một bữa tối thường xuyên của họ. Khi tôi tới, tôi tự hỏi liệu mình có tới sai địa điểm không. Đó là một nhà hàng đồ nướng ngoài trời ở phía bắc Bắc Kinh. Người dân địa phương ngồi trên những chiếc ghế thấp đến nỗi giống như họ đang ngồi xổm, uống bia Yanjing và nhai thịt cừu. Phân biệt những cậu ấm cô chiêu với đám dân thường thật là khó khăn. Vì họ ăn mặc giống như tất cả mọi người: áo ba lỗ, sơ mi, quần jean, dép tông.
Thứ duy nhất để phân biệt là những chai rượu mà họ mang theo: sâm-panh Pháp và một chai Mao Đài – loại rượu chọn lọc nhất. Martin Hang – người tổ chức bữa tối hiện đang là biên tập viên một tạp chí có tên là Fortune Generation (không liên quan tới phiên bản Mỹ) giới thiệu tất cả mọi người với nhau. Trong số hơn chục khách có Wang Daqi, 30 tuổi, con trai một nhà tư vấn kinh doanh nổi tiếng – người gần đây đã xuất bản một cuốn sách viết về những đứa trẻ giàu có ở Trung Quốc, Albert Tang, 20 tuổi, sinh viên triết học tại ĐH Bard (Mỹ) có bố hiện đang điều hành một nhà xuất bản lớn ở Bắc Kinh và Sophia Cheng, 27 tuổi – cô gái duy nhất trong nhóm.
Martin Hang, 31 tuổi Tôi vẫn không rõ cần phải đạt mức tài sản bao nhiêu để trở thành một “fuerdai”, nhưng Cheng đảm bảo với tôi rằng cô ấy đủ điều kiện (Hang thì không đồng ý). Bố mẹ cô ấy cho cô ấy một số tiền – hơn 100 triệu nhân dân tệ và cô ấy đã đầu tư số tiền này vào các công ty phim ảnh, trò chơi trên điện thoại di động và các công ty chế biến thịt. Khi đồ ăn được mang ra, chúng tôi nướng thịt theo nhóm, sau đó theo cặp, rồi lại nướng theo nhóm nhỏ, rồi lại theo cặp cho tới khi tất cả mọi người đều cảm thấy đã quen biết nhau từ rất lâu. Chúng tôi trò chuyện về kinh doanh và cả tán ngẫu nữa.
Một thành viên trong nhóm được mệnh danh là Hoàng tử sâm-panh vì thói quen gọi sâm-panh ở hộp đêm. Một người khác – Liu Xin, 30 tuổi thì nói về công nghệ chứng thực cổ vật của công ty anh. Một số người đùa về việc đám thanh niên tới hộp đêm, thuê những chai rượu đắt tiền đặt trên bàn, ra vẻ mình là người có tiền. (“Nhưng nếu một cô gái muốn uống nó thì sao?” – một người khác tự hỏi).
Tang – sinh viên triết học – kéo tôi ra một chỗ và hỏi tôi biết gì về Hội Tam Điểm. Hang là một thành viên tích cực của Tổ chức Relay China Elite Association – một tổ chức phi lợi nhuận hoạt động như một câu lạc bộ xã hội dành cho thế hệ thứ 2 giàu có. Nó có chức năng làm cầu nối cho những đứa trẻ giàu có của Trung Quốc.
Hang giải thích cách thức hoạt động của Relay. “Chúng tôi cố gắng giúp thế hệ thứ hai cùng nhau làm tốt hơn” – cậu nói một cách thận trọng và chính xác mặc dù đã uống khá nhiều.
Được thành lập từ năm 2008, Relay đã giúp các “fuerdai” gặp gỡ nhau và cùng nhau giải quyết những thách thức về tài sản. Phí tham dự hội này là 200.000 nhân dân tệ và các thành viên phải chứng minh gia đình mình phải trả ít nhất 50 triệu tệ tiền thuế mỗi năm. Tại các diễn đàn được tổ chức vài lần một năm, những người thừa kế nghe giảng bài về các chủ đề như cách tối thiểu hóa tiền thuế hay tối đa hóa lợi nhuận (“tất cả những vấn đề về pháp lý” – một thành viên khẳng định) và họ ghé thăm công ty của nhau.
Tay mở tờ tạp chí, Hang cho biết cậu hi vọng sẽ xây dựng một hình ảnh tích cực về “fuerdai” thay vì một thế hệ hư hỏng và đồi trụy như truyền thông thường đưa tin. Đó là việc xây dựng lại thương hiệu. Họ muốn thế hệ thứ hai không bị gắn với chữ “giàu có”, mà phải là “các doanh nhân thế hệ thứ hai”.
Mục tiêu của tổ chức này là khuyến khích những người thừa kế tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia đình, hay ít nhất là góp sức vào việc quản lý. Những công ty này rất quan trọng với nền kinh tế Trung Quốc – Hang nói. Tuy nhiên, hầu hết con cái ở Trung Quốc không thích làm việc chung với bố mẹ. Hang đưa ra số liệu của ĐH Giao thông Thượng Hải vào năm 2012: 82% người thừa kế không sẵn sàng tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Hang không bàn nhiều về con số này mà chỉ nói: “Họ không sẵn sàng nhưng họ vẫn phải làm”.
Ước mơ thoát khỏi cái bóng của cha mẹ
Bản thân Hang đã từng trải qua việc này. Sau khi tốt nghiệp đại học về quản lý tài chính ở Hà Lan, Wang khởi nghiệp với tư thế vô cùng tự mãn về bản thân. Nhưng sau khi thất bại thảm hại, cậu quyết định quay về làm cho gia đình. “Tôi có thể làm một việc khác, nhưng bố mẹ tôi sẽ rất vất vả. Họ chưa bao giờ bắt tôi phải theo nghiệp kinh doanh của gia đình, nhưng tôi nghĩ điều đó là cần thiết”.
Even Jiang, 28 tuổi Tất cả những đứa trẻ thế hệ thứ hai đều có chung một vấn đề: họ có tất cả mọi thứ trừ khả năng vượt qua cái bóng của cha mẹ. Bất cứ thứ gì họ đạt được sẽ được cho là nhờ gia đình, chứ không phải nhờ nỗ lực của bản thân. Hang luôn được giới thiệu là “con trai của ông Hang”.
Khi Wang – một nhà văn tìm một nhà xuất bản cho cuốn sách của mình, cậu không biết họ muốn xuất bản cuốn sách vì nó hay hay vì ông bố nổi tiếng của cậu. “Mọi người sẽ luôn nói rằng khả năng cạnh tranh duy nhất của bạn là bạn đã được đầu thai vào một gia đình tốt”. Cậu nói rằng rất khó khăn khi phải giải thích những gánh nặng về quyền thừa kế cho những người không giàu có. “Họ không bao giờ hiểu được – ‘tại sao anh lại đau khổ?’” – Wang nói. “Tôi nói rằng tài sản chẳng liên quan. Số lượng tài sản không quyết định bạn có hạnh phúc hay không. Bạn chỉ hiểu khi đã trải qua”.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi hầu hết các “fuerdai” sau khi nghỉ hè ở Bali, nghỉ đông ở Alps, học triết học ở Oxford, nhận bằng MBA từ Stanford lại miễn cưỡng tiếp quản công ty sản xuất nắp kem đánh răng của gia đình.
Ping Fan, 36 tuổi – phó giám đốc điều hành Relay – đã chuyển tới Thượng Hải để khởi nghiệp thay vì làm việc ở công ty bất động sản của bố cậu ở tỉnh Liêu Ninh.
Sau khi tốt nghiệp ĐH Columbia, Even Jiang, 28 tuổi đã cân nhắc tới việc tham gia vào nghiệp kinh doanh nhập khẩu kim cương của mẹ cô, nhưng họ bất đồng về hướng đi của công ty. Vì thế, cô làm việc tại Merrill Lynch, sau đó chuyển tới Thượng Hải để mở một dịch vụ chăm sóc khách hàng.
Vấn đề về niềm tin
Những người mẫu được thuê tới dự tiệc sinh nhật của Hang Bên cạnh những thách thức của việc thừa kế một khối tài sản khổng lồ, thế hệ thứ hai còn thiếu thốn về mặt tình cảm. Họ có những ông bố bà mẹ lạnh lùng do từng phải trải qua thời kỳ Cách mạng Văn hóa.
Zhang – người lái xe Uber – được gửi tới trường nội trú từ khi học mẫu giáo mặc dù bố mẹ cậu chỉ sống cách đó một quãng đường ngắn. Có lẽ để bù đắp cho sự thiếu quan tâm của mình, bố mẹ cậu đáp ứng mọi đòi hỏi của con trai, trong đó có hàng trăm chiếc ô tô đồ chơi. Giáng sinh năm ngoái, cậu tự mua cho mình một chiếc Maserati.
“Giống như thời thơ ấu của họ chưa hề kết thúc” – Wang nói về những người bạn giàu có của mình. “Thời thơ ấu chưa được thỏa mãn hoàn toàn, nên họ muốn kéo dài nó thêm”.
Do chính sách một con của Trung Quốc, hầu hết thế hệ thứ hai là con một. Đó là lý do tại sao nhiều thanh niên giam mình trong những hộp đêm tối thứ Bảy. “Họ muốn được chăm sóc. Họ muốn được yêu thương”.
Với Zhang, tiệc tùng là cách để đỡ buồn chán. Cậu thường đến câu lạc bộ 5 đêm/ tuần. “Nếu tôi không đi thì tôi không ngủ được” – Zhang nói. 2-3 lần/ tuần cậu sẽ thuê gái gọi cao cấp. Theo cậu nói là khoảng 1.000 USD trở lên cho mỗi cô gái. Cậu thích trả tiền để quan hệ tình dục hơn là tán tỉnh một cô gái. “Tôi nghĩ đó là cách tôn trọng phụ nữ”.
Nhưng cũng có những đêm, ngồi ở nhà một mình, cậu nhìn vào tất cả số điện thoại từ đầu tới cuối danh sách mà không muốn gọi cho ai. Lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện, cậu kể rằng mình có một cô bạn gái 3 năm, đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu không yêu cô ấy. “Anh là người đầu tiên tôi kể chuyện đó” – Zhang nói.
Hầu hết “fuerdai” không nói nhiều về những vấn đề của họ. “Họ có vấn đề về niềm tin” – Wayne Chen, 32 tuổi, một nhà đầu tư thế hệ thứ hai nhận định. “Họ cần một chỗ để nói. Họ cần một nhóm”. Và tổ chức Relay mang lại những thứ đó. Họ có thể chia sẻ một cách thành thật, không giả dối. “Nó giống như một trung tâm phục hồi chức năng” – anh nói.
Đi tìm ý nghĩa cuộc sống
Hang – ông bố của cậu con trai 4 tuổi – cho biết anh cũng không loại trừ khả năng xuất ngoại. Không chỉ vì thị trường chứng khoán Trung Quốc đang sụt giảm, khiến những người thừa kế lo lắng, mà còn vì xã hội. “Luôn có một xu hướng “ghét người giàu” trong xã hội Trung Quốc”.
Có một thực tế là hầu hết thế hệ thứ hai không tiếp xúc nhiều với tầng lớp lao động. “Khi còn nhỏ, chúng tôi được học ở những trường tốt nhất, vì thế chúng tôi không tiếp xúc với nhiều người nghèo. Điều này rất nguy hiểm cho xã hội”.
Chính vì thế, Relay đã lên kế hoạch thực hiện một chương trình kết nối những người thừa kế với trẻ em nông thôn. Họ cũng tổ chức những chuyến đi từ thiện. Sau khi một nhà máy hóa chất phát nổ ở Thiên Tân hồi tháng 8, làm thiệt mạng hơn 100 người, các thành viên của Relay đã quyên góp 1,5 triệu nhân dân tệ thông qua chính quyền địa phương.
Khi tôi hỏi Jiang, liệu cô có cho rằng bất bình đẳng là một vấn đề của Trung Quốc, cô trả lời khá mâu thuẫn. “Tôi không biết” – Jiang nói. “Có 2 kiểu người nghèo. Một là bạn không làm việc chăm chỉ. Bạn đáng phải nghèo. Hai là bạn làm việc chăm chỉ nhưng không thành công. Tôi nghĩ chúng tôi nên giúp nhóm thứ hai… Có một câu nói là ‘Chúng tôi sẽ giúp bạn nếu bạn đang trong trường hợp khẩn cấp, nhưng chúng tôi không thể giúp bạn nếu bạn nghèo’”.
Wang Daqi, 30 tuổi
Một ngày, do được một người bạn cổ vũ, Wang quyết định gọi cho bố cậu để nói rằng cậu yêu ông. “Con yêu bố”. Đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Con say à?” – bố cậu hỏi. Wang đã kể câu chuyện này trong buổi tụ tập ở nhà bố cậu vào một buổi tối tháng 8.
Tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống có lẽ khó khăn với người thừa kế hơn những người khác. Một số người như Jiang và Wang, họ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa nhất khi họ được đi khác con đường của cha mẹ. Còn với một số người, quay trở về giúp đỡ gia đình quản lý việc làm ăn – mà chính họ cũng ngạc nhiên – lại khiến họ hài lòng. Liu nói cô rất vui khi tiếp quản công ty thời trang của gia đình bởi vì điều đó khiến bố mẹ cô vui – một thứ tình cảm mà có lẽ bản thân cô trước đó sẽ tự giễu bản thân.
Nhưng không phải ai cũng tìm ra mục đích sống của mình. Zhang – lái xe Uber – nói rằng công việc của cậu ở công ty sản xuất chương trình truyền hình gần như không phải công việc lý tưởng. Nhưng cậu không biết mình thích gì. “Khi còn nhỏ, tôi có nhiều ước mơ” – Zhang nói khi chúng tôi trò chuyện trong quán cà phê gần cơ quan cậu. “Tôi muốn trở thành một vận động viên chơi golf, một tay đua xe, một bác sĩ hay đại loại nghề gì đó như thế… Nhưng khi bạn lớn hơn, bạn nhìn thấy nhiều thứ và bạn thấy một số mục tiêu chỉ là mơ ước”.
Zhang châm một điếu thuốc – mà theo luật là bất hợp pháp trong các tòa nhà – và công khai liếc nhìn xem bồi bàn có ngăn lại không. Zhang chưa bao giờ có những giới hạn – một điều mà có lẽ bản thân nó cũng là một giới hạn. Khi tôi hỏi cậu có vui không, Zhang nói, đó là một câu hỏi về quan điểm sống. “Bạn có thể tìm được một triệu lý do để buồn, nhưng bạn chỉ phải tìm một lý do để vui. Mỗi ngày tôi đều tìm ra một lý do để vui” – Zhang trả lời. Tôi hỏi cậu lý do để vui của hôm nay là gì. “Hôm nay, tôi được gặp anh. Đó là một chuyện vui” – Zhang nói.
Bài viết của tác giả Christopher Beam đăng trên tờ Bloomberg.
- Nguyễn Thảo(dịch)
Những đứa trẻ thừa kế bị ghét ở Trung Quốc
Nhận định, soi kèo Palestine vs Iraq, 01h15 ngày 26/3: Lịch sử lên tiếng
- Tại hội nghị tổng kết 20 năm phát triển các trường ĐH, CĐ ngoài công lập mớiđây, hiệu trưởng Trường ĐH quốc tế Hồng Bàng gây sóng gió với phát biểu khiếnPhó Thủ tướngVũ Đức Đam phải đăng đàn để “sửa” tư duy “bắt cá bé”.
Sâu xa hơn trong việc ông hiệu trưởng này “đòi” cá bé là việc phântầng trong đào tạo, một xu thế tất yếu trong việc phát triển giáo dục ĐH ViệtNam.
“Chỗ” của ngoài công lập?
Không phải ngẫu nhiên mà một trường đại học NCL thuộc diện lâu đời nhất và cóquy mô đào tạo lớn nhất trong số các trường NCL hiện nay (với hơn 20 nghìn SV)như Trường ĐH quốc tế Hồng Bàng đã tự xếp mình ở vị trí "chiếu dưới".
“Ai cũng biết là có càng nhiều Ngô Bảo Châu càng tốt, càng có chất lượngnhưng bài toán chất lượng phải được giải trên cơ sở cân bằng” – ông Đặng Ứng Vận,hiệu trưởng Trường ĐH Hoà Bình ví von.
Theo ông Đặng Ứng Vận, thời gian qua sự mở rộng quá nhanh hệ thống các trườngĐH khiến cho các trường lâm vào thế cạnh tranh gay gắt trong khi chỉ tiêu đầuvào bị hạn chế thông qua việc xác định điểm sàn của kỳ thi 3 chung. Các trườngnước ngoài đã khống chế thị trường con nhà giàu, các trường công khống chế thịtrường các học sinh khá giỏi. Vậy trường tư chỉ còn khu vực học sinh trung bìnhyếu và gia đình trung lưu và nghèo có thu nhập tăng giảm theo đà phát triển hoặcsuy thoái kinh tế của đất nước.
Do đó, ông Đặng Ứng Vận cho rằng: Một trong những thách thức đối với cáctrường NCL là xã hội yêu cầu cao nhưng không đủ nguồn lực và điều kiện để thựchiện.
Theo QĐ 07/2009/QĐ-TTg Ban hành điều kiện và thủ tục thành lập, đình chỉ hoạtđộng, sáp nhập, chia tách, giải thể trường ĐH, thì điều kiện để thành lập mộttrường ĐH là có tổng diện tích đất xây dựng trường không ít hơn 5ha, diện tíchnhà đã xây dựng đư vào sử dụng đạt bình quân tối thiểu 9m2/ SV, trong đó diệntích học tập 6m2/ SV, diện tích nhà ở và sinh hoạt tối thiểu 3m2/SV, diện tíchlàm việc cho giảng viên tối thiểu 8m2/người, 25 SV/ giảng viên thạc sĩ…
Theo đúng quy chuẩn này thì với một trường có quy mô 10 nghìn sinh viên họcphí tối thiểu cũng phải là 20 triệu đồng/ SV/ năm. “Trong khi đó mục tiêu của xãhội hoá không phải là hướng vào con nhà giàu (con cái họ được gửi đi học nướcngoài) mà là hướng tới những gia đình nghèo không có điều kiện cho con đi họcnước ngoài, cũng như hướng tới nhu cầu học tập của số đông với tín dụng sinhviên 1 triệu đồng/ tháng” – ông Vận nhận xét.
Mâu thuẫn giữa việc đảm bảo chất lượng đòi hỏi đầu tư lớn trong khi học phíkhông thể tăng cao, vì tăng học phí cũng có nghĩa là giảm số sinh viên đầu vào.
Suy thoái kinh tế và lạm phát làm cho đời sống giảm sút, việc làm hạn chế,năng lực chu cấp cho việc học của con em càng bị hạn chế. Năng lực của các nhàđầu tư cũng giảm sút nghiêm trọng.
“Ở đây có vấn đề về chất lượng nhân lực đáp ứng yêu cầu của chính sách quốcgia. Vậy nhân lực cần cho mỗi giai đoạn phát triển phải có những tố chất gì,giáo dục, đặc biệt là giáo dục ĐH phải đảm nhận đến đâu?" - ông Vận đặt vấn đề.
Chấp nhận phân tầng để tầng thấp phát triển
Ông Đặng Ứng Vận nêu rõ quan điểm: Cần phải chấp nhận sự phân tầng về nhiệmvụ đào tạo dựa trên một hệ thống được đa dạng hóa để thích ứng với một nền giáodục cho số đông và tạo điều kiện cho các trường NCL có cơ hội phát triển.
Theo ông Vận, giáo dục Việt Nam đang ở trong quá trình chuyển đổi rất cơ bảntừ một nền giáo dục tinh hoa sang giáo dục cho số đông. Vì vậy cần có quan điểmquốc gia về chất lượng. Vậy chất lượng ở đây là gì?
Trả lời câu hỏi này, ông Vận cho rằng đó là sự đáp ứng nhu cầu. Nhu cầu nhânlực và nhân tài cho quốc gia, nhu cầu có nghề nghiệp và nhu cầu học tập. Cầnphải chấp nhận đa dạng hóa, chấp nhận phân tầng để quyết định đầu tư của nhànước, tập trung kinh phí nghiên cứu, chí phí đào tạo...
Phân tầng ĐH theo mục tiêu: nhân tài nhân lực và tố chất người lao động, đivào chi tiết có thể là nhân lực sáng tạo công nghệ và giải pháp công nghệ, nhânlực khai thác công nghệ, nhân lực áp dụng công nghệ...
Theo ông Vận, lựa chọn nhiệm vụ cho phù hợp với năng lực của từng trườngtrong quá trình phát triển là giải pháp tối ưu hiện nay. Không làm quá sức mìnhnhưng cũng không làm việc dưới sức, tức là không bắt voi đi cày, để tránh lãngphí nhân lực chất lượng cao cũng như tạo cơ hội cho các cơ sở giáo dục tầng thấpcó thể phát triển được.
Phân tầng GDĐH đã được đưa vào Luật Giáo dục ĐH. Nghị quyết Hội nghị lần thứ8, BCH Trung ương khóa XI về đổi mới căn bản, toàn diện GD-ĐT cũng đã nêu về vấnđề phân tầng ĐH. Theo đó, yêu cầu thực hiện phân tầng cơ sở GDĐH theo định hướngnghiên cứu và ứng dụng, thực hành.
Kinh nghiệm phân tầng GD ĐH của Mỹ
Nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình chia sẻ kinh nghiệm phân tầng GDÐHtốt mà thế giới thường nhắc đến là phân tầng GDÐH của bang California (Mỹ) -được đề xuất cách đây nửa thế kỷ mà cho đến nay vẫn còn tác dụng.
Cụ thể, GDÐH công lập ở California chia ba tầng. Tầng trên cùng gồm 10 trườngÐH đẳng cấp cao nhất, nặng về nghiên cứu và đào tạo tiến sĩ, tuyển tốp 1/8(12,5%) SV giỏi nhất của số học sinh tốt nghiệp THPT. Tầng giữa gồm 23 trường ÐHtầm trung, chỉ có quyền đào tạo đến bằng thạc sĩ, tuyển nhóm 1/3 (33,3%) số họcsinh tốt nghiệp THPT kế tiếp. Tầng dưới bao gồm khoảng 110 trường CĐ cộng đồngnhận bất cứ học sinh nào muốn được học ÐH và học nghề.
Hiện nay hệ thống phân tầng này mở rộng ra cả các trường tư và các trường đàotạo nghề, là một hệ thống phân tầng khá hiệu quả mà cả thế giới học tập. Ở đâycần lưu ý là Nhà nước quy định cho các tầng GDÐH cả chức năng đào tạo và cả chấtlượng tuyển sinh, không có chuyện các ÐH tầng trên tuyển sinh lấn sân của cáctrường ÐH tầng dưới.
“Khi điều hành hệ thống GDÐH theo đúng các ý tưởng nêu trên hy vọng chúng tasẽ có một hệ thống GDÐH phát triển ổn định, các trường tầng cao tập trung vàochức năng đào tạo trình độ cao, các trường tầng thấp thực hiện chức năng đào tạonhân lực thực hành đa dạng theo nhu cầu của nền kinh tế thị trường” – bà Bìnhnêu quan điểm.
Theo kế hoạch, tỉnh Cà Mau sẽ hợp nhất: Sở GTVT với Sở Xây dựng; Sở Tài chính với Sở Kế hoạch - Đầu tư; Sở Thông tin và Truyền thông với Sở Khoa học và Công nghệ; Sở Tài nguyên và Môi trường với Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn.
Riêng Sở Lao động - Thương binh và Xã hội sáp nhập với Sở Nội vụ, chuyển một số chức năng, nhiệm vụ về Sở Giáo dục và Đào tạo, Sở Y tế, Ban Dân tộc, đồng thời, tiếp nhận chức năng quản lý nhà nước về cải cách hành chính từ văn phòng UBND tỉnh chuyển sang.
Bên cạnh đó, Sở Y tế sẽ tiếp nhận chức năng quản lý nhà nước về bảo trợ xã hội, trẻ em, phòng, chống tệ nạn xã hội từ Sở Lao động - Thương binh và Xã hội chuyển sang...
">Chủ tịch Cà Mau kiến nghị sáp nhập báo và đài phát thanh truyền hình