Nhận định, soi kèo TP HCM vs Sài Gòn, 19h15 ngày 30/9

Bóng đá 2025-02-28 02:40:18 755

Nhận định,ậnđịnhsoikèoTPHCMvsSàiGònhngàbong đá trực tiếp soi kèo TP HCM vs Sài Gòn, 19h15 ngày 30/9 - Giải VĐQG Việt Nam. Dự đoán, phân tích tỷ lệ kèo châu Âu, châu Á TP HCM vs Sài Gòn từ các chuyên gia hàng đầu.

Soi kèo tài xỉu Wisla Plock vs Piast Gliwice hôm nay, 1h30 ngày 1/10
本文地址:http://wallet.tour-time.com/html/888c199004.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Al Tai vs Al Bukayriyah, 20h05 ngày 24/2: Tin vào chủ nhà


---------

Thợ gõ: Dờ

Việc Văn Địch cư trú ở Hà Thanh Uyển là bất hợp pháp.

Nhìn chung thì Hà Thanh Uyển giống hệt những chung cư cũ nát khác ở Bắc Kinh. Mặt tường nứt khiến những bó dây điện bên trong bị hở ra ngoài và treo dưới ban công. Lớp sơn bay màu, thoạt nhìn chỉ còn lại màu xám xịt. Tòa nhà sáu tầng không có thang máy, cổng chung cư dán đầy tờ quảng cáo thì đã bị rỉ sét hết. Độ cao của bậc thang không đồng đều, đèn cảm ứng không còn nhạy. Mùa đông, lúc về nhà dù có giậm chân cũng không sáng đèn, cầu thang luôn tối om.

Điểm đặc biệt của khu nhà này: Nó là chung cư dành cho giảng viên của đại học T.

Giảng viên của trường có thể thuê nhà tại nơi này với giá tương đối rẻ, nếu muốn mua nhà cũng có ưu đãi khá lớn. Khu chung cư xập xệ có tới hơn một trăm giáo sư đang sinh sống, những người già thường tập thể dục buổi sáng ở vành đai xanh có lẽ chính là những học giả lứa đầu tiên của đất nước, hoặc là những người đặt nền móng cho một ngành học nào đó.

Văn Địch sống trong chung cư ngọa hổ tàng long ấy. Song, cậu không những không phải giáo sư mà còn chẳng phải người nhà của họ. Năm nay cậu 26 tuổi, là một nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ ngành khoa học xã hội, có tương lai vô cùng mịt mờ.

Học kỳ trước, một đàn anh tốt nghiệp xong ở lại trường để giảng dạy của cậu đã nhận được lời mời ra nước ngoài để làm học giả thỉnh giảng trong vòng một năm. Đàn anh sống ở nhà 302 tòa nhà số 2 của Hà Thanh Uyển. Nhà hướng Nam, nhiều cây xanh, cách xa đường quốc lộ, ít tiếng ồn. Tầng nhà không cao không thấp, vừa ít ruồi muỗi lại không cần phải bò cầu thang đến mức thở hồng hộc. Vị trí địa lý quá lý tưởng cho nên đàn anh không muốn trả nhà, thế là nộp trước tiền thuê một năm, giữ lại căn nhà trong lúc ra nước ngoài. Vừa hay Văn Địch đang lục đục với bạn cùng phòng, muốn thuê nhà bên ngoài nhưng lại nghèo rớt mồng tơi. Cậu và đàn anh rất ăn ý, ký một cái hợp đồng bằng mồm trái phép để cho thuê lại căn nhà. Mỗi tháng Văn Địch sẽ trả tiền thuê nhà cho đàn anh đến hết kỳ hạn một năm.

Nhà ở Ngũ Đạo Khẩu mà giá thuê chỉ bằng Môn Đầu Câu, đi đâu để tìm được món hời như thế này nữa.

Không lâu sau đó, bạn học cũ Vu Tĩnh Di đến Bắc Kinh để làm việc. Văn Địch kéo cô nàng về ở chung, tiền thuê lập tức hạ xuống chỉ bằng ở Mạc Hà. [1]

[1] Văn Địch học đại học T chính là đại học Thanh Hoa (Tsing Hua), ĐH Thanh Hoa có biệt danh đùa là trường dạy nghề Ngũ Đạo Khẩu, Môn Đầu Câu là một quận cận nội thành ở Bắc Kinh, Mạc Hà là một thành phố thuộc tỉnh Hắc Long Giang.

Văn Địch sung sướng xách hành lý dọn vào nhà mới với hy vọng rằng bầu không khí học thuật của chung cư sẽ giúp cậu có một chút linh cảm.

Ông trời phủ đầu ngay bằng một chậu nước lạnh: Mơ đẹp lắm.

Dọn vào chưa được một tháng, Văn Địch nhận được ý kiến phản hồi lần hai đến từ người bình duyệt của "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài".

Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài là tạp chí cốt lõi của lĩnh vực văn học Anh Mỹ. Nửa năm trước, luận văn của Văn Địch bị người bình duyệt đánh trượt, kèm theo đó là bốn trang dài thượt viết kiến nghị chỉnh sửa. Người bình duyệt vô cùng nhẫn nại, từng trang giấy bác bỏ những dẫn chứng và luận cứ, hoài nghi về logic của luận chứng, cuối cùng còn một bổ thêm một nhát nặng nề: Quan điểm của luận văn không hề có tính sáng tạo.

Sức công kích rất mạnh, tính sỉ nhục cũng chẳng kém.

Trong tiếng Trung không có trạng từ chỉ mức độ hay sao? Cho dù nói là "quan điểm của luận văn GẦN NHƯ không hề có tính sáng tạo" cũng được mà?

Sau khi bị phủ nhận từ đầu xuống chân, Văn Địch rút kinh nghiệm xương máu, thắp đèn chiến đấu thâu đêm để sửa đổi gần hết. Cậu gửi bản thảo một lần nữa, sống giày vò qua hai tháng mới lại nhận được thư hồi âm.

Cậu run rẩy bấm vào hộp thư, cẩn thận lăn chuột xuống dưới, sau đó...

Rất tiếc phải thông báo rằng...

Văn Địch đập điện thoại lên mặt bàn, liên tục đập đầu vào mép bàn.

Nói thật, trình độ của cậu chỉ loanh quanh ở tạp chí phổ thông và kỷ yếu hội nghị, gửi bản thảo cho "Nghiên Cứu Văn Học Nước Ngoài" là trèo hơi cao. Nhưng giáo viên hướng dẫn cứ khăng khăng bảo cậu nộp bản thảo cho tạp chí C [2], một lần không thành lại còn giày vò bắt nộp lại lần hai. Sắp nửa năm trôi qua rồi, luận văn vẫn chưa nộp đi được.

[2] C刊: ở đây hiểu là tạp chí thuộc danh mục CSSCI, nghĩa là tạp chí chuyên ngành được xuất bản định kỳ của đại học Nam Kinh.

Giáo viên hướng dẫn không cần luận văn, mà cần luận văn của tạp chí C. Bất kể trình độ của sinh viên ra sao, trước tiên cứ lượn một vòng lên tạp chí C cái đã, dù gì thì người hướng dẫn cũng đâu tốn thời gian. Một cuộc giao dịch không cần vốn mà vẫn lãi to.

Những sinh viên dây vào thì đều rất thảm thiết, lỡ như tốc độ bình duyệt bản thảo quá chậm thì lãng phí cả mấy tháng ròng rã. Văn Địch tự biết năng lực của mình có hạn, cậu không trông mong tiếng tăm của mình lừng lẫy khắp giới học thuật, chỉ mong sao giáo viên hướng dẫn tha cho cậu, đừng lãng phí thời gian vào những ảo tưởng không thiết thực nữa. Nếu như kéo dài đến lúc tốt nghiệp thì cậu có đập đầu đầm đìa máu cũng vô dụng.

Wechat chợt báo rung liên tục.

Văn Địch mở màn hình máy tính lên xem, sau đó khép lại cái pạch.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thầy hướng dẫn lại sai vặt rồi.

Giáo viên hướng dẫn của Văn Địch tên là Lưu Hạo, năm nay 45 tuổi. Nếu tính theo tuổi của các giáo sư thì còn lâu mới được coi là già, nhưng ông ta có cái tật "già không nên nết", người trong tổ ai cũng gọi là "lão Lưu", Văn Địch cũng sửa tên trong Wechat thành như vậy.

Lão Lưu: [Tài liệu của giáo sư cao cấp, cậu sắp xếp lại một chút, gửi lại cho tôi trước mùng 3.]

Giáo sư cao cấp là chức danh mới xuất hiện gần đây. Chế độ học giả ở Trung Quốc chỉ dành cho khoa học kỹ thuật, nông nghiệp và y học, chưa có chức danh học thuật tương đương cho các ngành khoa học xã hội và nhân văn. Vì vậy, Bộ Giáo dục đã khởi động kế hoạch "đặt ra chức danh giáo sư cao cấp, đãi ngộ dành cho học giả". Dưới lời kêu gọi của quốc gia, cuối cùng đại học T cũng nhớ ra mình là một đại học tổng hợp, bắt đầu hưởng ứng chính sách, xúc tiến sự phát triển của ngành khoa học xã hội.

Văn Địch thở dài. Xem ra kỳ vọng của lão Lưu về bản thân cũng giống như kỳ vọng của ông ta đối với cậu vậy, đều không thiết thực. Danh ngạch giáo sư cao cấp có hạn, những người được đề cử hai năm trước đều là trưởng khoa hoặc giám đốc học viện, đâu đến lượt một giáo sư mờ nhạt cả về học thuật lẫn quản lý. Điều này giống như việc nộp bản thảo vào tạp chí C, ngay từ đầu đã là lãng phí công sức... Đương nhiên, thứ bị lãng phí đều là công sức của cậu.

Vả lại...

Văn Địch sắp bóp nát điện thoại mất. Bình thường lúc cần phải sửa luận văn, ông ta bặt vô âm tín mười ngày nửa tháng cứ như một người họ hàng xa đang thiếu nợ. Đợi đến lúc chính ông ta xét duyệt thăng chức, cần sai vặt nghiên cứu sinh rồi, thế là tự dưng sống lại!

Viết tài liệu xét duyệt là chuyện bình thường thôi, nhưng có ý thức thời gian tý được không. Cậu còn cả đống tài liệu cần xem, deadline gấp gáp như vậy, không muốn cho cậu ngủ à!

Rõ ràng mấy ngày nữa là quốc khánh - ngày nghỉ được quy định theo pháp luật, ấy vậy mà không cho người ta thở lấy một hơi!

Cậu hít thở sâu mấy lần, kiềm chế cảm giác muốn bật tanh tách, trả lời đầy hèn mọn: Thầy, mùng 3 thì chắc là không kịp, mùng 5 được không ạ?



Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Sau mùng 5 tôi có việc bận, cậu nộp sớm để tôi xem.]

Văn Địch nhìn chằm chằm rất lâu vào màn hình, trả lời câu "Vâng ạ" kèm thêm một icon tay OK.

Cậu là thanh niên Á kiện khang 26 tuổi, ai nói cậu cần ngủ? [3]

[3] Tiếng Anh gọi là Suboptimal health - tiếng Trung là Á kiện khang, hay sức khỏe dưới mức tối ưu. Giống như loại sức khỏe hạng 2, là trạng thái không có bệnh tật nhưng bệnh nhân cảm thấy khó chịu về cả thể chất và tinh thần.

Tranh thủ giáo viên hướng dẫn còn online, cậu vội vàng hỏi: [Thầy, sao không nộp luận văn "Cải biên đa văn hóa trong văn học Shakespeare" đó vào tạp chí đại học S?]

Lão Lưu trả lời rất nhanh: [Cậu đừng có suốt ngày chăm chăm theo dõi mấy đầu tạp chí vớ vẩn nữa, chẳng có tinh thần phấn đấu của đại học T gì cả. Cứ chỉnh sửa hẳn hoi đi, lần sau thử sức nộp vào "Phê Bình Văn Học Nước Ngoài".]

Văn Địch hít một hơi thật sâu... Cậu đâu phải buông thả bỏ cuộc, đây gọi là tự lượng sức mình! Văn học Anh trong nước có tổng cộng bao nhiêu đầu tạp chí C, một năm có bao nhiêu bản thảo được đăng, cậu chưa từng nghe nói có đàn anh đàn chị nào thành công cả!

">

Truyện Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân


Gió từ từ lạnh hơn, thổi đến nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, nàng không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, mày hơi hơi nhíu lại, ôm lấy thân mình, xoay người đi vào đại sảnh khách điếm.

Ánh đèn hắt vào gương mặt của nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô nương này có chút tái nhợt, y phục mỏng màu xanh nhạt ở trên người trông có vẻ hơi rộng.

"A Nhược, xiêm y này tặng ngươi."

"Phu tử..."

Từng màn một hiện lên trong đầu, tay nàng nắm thật chặt ống tay áo, khóe miệng hơi hơi giơ lên một chút, chung quy chỉ có thể dựa vào bộ xiêm y mỏng đã bạc màu này để tìm lại chút ấm áp năm ấy.

Năm năm trước --

Gió tuyết lạnh thấu xương đánh vào cửa sổ, cả tòa thành Bá Lăng bị bao phủ trong màu trắng của tuyết.

Đạp đạp... Đạp đạp... Đạp đạp... Đạp đạp...

Xe ngựa đạp tuyết chạy đến, một đường hướng về ngoại ô phía tây.

Hai gò má của hán tử đánh xe bị đông lạnh đến đỏ bừng, cho dù đang mặc áo bông vừa dày vừa nặng, vẫn không nhịn được run run, không khỏi lẩm bẩm: "Mùa đông năm nay, chẳng biết muốn đông chết bao nhiêu người a!"

"A Mãn, dừng xe."

Bên trong xe ngựa đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh lãnh.

A Mãn vội vàng ghìm ngựa dừng lại, thổi vài hơi nóng vào đôi tay đã tê cứng, mới vội vàng xốc màn xe lên nói: "Tiểu thư, gió tuyết này thật sự rất lớn, viện chủ cùng phu nhân vẫn đang chờ người ở Linh Xu Viện đấy! Hôm nay ra ngoài xem bệnh đã làm trễ nhiều canh giờ lắm rồi, nếu không trở về, chỉ sợ viện chủ cùng phu nhân đều sẽ sốt ruột chết."

"Đánh xe chạy đến nam thành đi." Giống như không nghe thấy A Mãn nói, nữ tử áo lông bạch cừu trong xe ngựa nhàn nhạt nói một câu.

"Thế nhưng..." . truyện tiên hiệp hay

Nữ tử áo lông bạch cừu cũng không tính nói thêm với hắn, A Mãn cũng biết tính tình của tiểu thư, đành phải buông màn xe, còn cẩn thận ép hai góc màn xe, chà xát hai tay, ghìm ngựa quay đầu, đánh xe đi hướng nam thành.

Bá Lăng là kinh thành phía bắc của Đại Yến, luôn luôn có nhiều người muốn đến kinh thành thử thời vận, có người trong một đêm đã trở thành tên ăn mày đầu đường, cũng có người mang theo tràn đầy thất vọng rời khỏi Bá Lăng.

Những bách tính nghèo khổ cùng với khách tha phương nghèo túng hầu như đều sống ở phía nam thành, khu vực này được xem như là nơi tiêu điều nhất của Bá Lăng. Mấy ngày nay gió tuyết càn quét dữ dội, chỉ sợ cảm nhiễm phong hàn ở vùng này ngày càng nhiều.

Cho dù triều đình đồng tình dân chúng, cũng sẽ không phái y quan hơn nửa đêm đến nam thành cứu trị, cho nên, đối với Thương Thanh Đại - con gái độc nhất của viện chủ Linh Xu Viện - mà nói, hôm nay không thể không đến nam thành.

Muốn hỏi Linh Xu Viện là nơi nào?

Người hành y khắp thiên hạ, ai cũng lấy xuất thân từ Linh Xu Viện là vinh quang. Điện phủ này là cảnh giới cao nhất mà người hành y cầu học. Thái y trong cung, mười người thì có tám người xuất thân từ Linh Xu Viện, mà đại y nổi danh ở dân gian, một phần ba cũng xuất thân từ Linh Xu Viện.
">

Truyện Sư Thuyết

Truyện Ma Thần Trời Sinh

Nhận định, soi kèo AS Roma vs Monza, 02h45 ngày 25/2: Dìm khách xuống đáy

Play">

Thiết bị gián điệp tinh vi xuất hiện tại HN

友情链接